Thư Cốc Dương kích động đến ngón tay bắt đầu run rẩy. 
Cảm giác hạnh phúc đầy chân thực tràn ngập khắp thân mình, nghe xong Trần Minh Hạo thề với trời thẳng thắn như vậy, trong nháy mắt, hắn như muốn từ trên mặt đất mà bay lên trời, mơ hồ đã chạm ngõ thiên đường. 
Đồng Ngôn. 
Nguyên lai vật nhỏ mà hắn bấy lâu nay quan sát , vẫn, vẫn, nỗ lực yêu mình. 
Trên màn ảnh mỗi một lần chạy đôn chạy đáo, mỗi một lần vất vả cực nhọc xoay người, mỗi một lần nhận được tiền boa thì hưng phấn, toàn bộ đều là vì mình. 
Thật giống như một người vẫn cho rằng chính mình là một người mù chỉ có hai bàn tay trắng, trước mắt bỗng nhiên tìm lại được ánh sáng, kinh hỉ vạn phần tựa như phát hiện được hang động kho báu của bốn mươi tên cướp (cái hang đó của Alibaba rồi, anh chỉ được vô ‘hang’ của Tiểu Đồng Ngôn thôi biết chưa =)))). 
Thư Cốc Dương không chịu nổi trong lòng mừng như điên, bỏ lại Trần Minh Hạo đã bị hắn đánh thành đầu heo, lái xe như bay tới câu lạc bộ, tìm thấy Đồng Ngôn đang làm việc, không nói hai lời đem cậu áp vào trong xe. 
“Oa oa oa! Tiểu Suất, ngươi muốn mang ta đi đâu a? Ta còn đang làm việc…” 
Sau một hồi phóng xe đến cát bay đá chạy, chiếc xe thể thao cao quý dừng lại ở nơi đường cái vắng vẻ. 
Thư Cốc Dương đem Đồng Ngôn mang về nơi bọn họ lần đầu tiên hoan ái—— phòng trọ nhỏ của Đồng Ngôn. 
“Nói 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vu-the-dau-de/1903496/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.