Tuy rằng bị làm đến suýt mất cả ba hồn bảy phách, Đồng Ngôn cũng không được nghỉ ngơi đủ. Sáng sớm hôm sau, tuy cả người mệt mỏi còn chưa khoẻ hẳn, nhưng đồng hồ sinh học đã khiến cậu thức giấc từ sớm.
Mở mắt ra, nhất thời khinh hách đến ngừng thở.
Oa! Tiểu Suất ở kế bên ta nha!
Lông mi đen dài bao trùm nơi mí mắt, con ngươi đen phát ra ánh nhìn lợi hại như hắc ưng đang nhắm lại, khiến đường viền kia càng phát ra nét tuấn mỹ.
Đồng Ngôn trong lòng lại bắt đầu phù phù loạn nhảy.
Tiểu Suất hoàn mỹ như thế, nhất định rất nhiều người thích, cũng nhất định có rất nhiều người âm thầm thèm nhỏ dãi mỹ sắc của hắn, hoặc giả những người từng có cơ hội tới gần hắn đều muốn chạm vào khuôn mặt anh tuấn kia.
Khả dĩ tưởng tượng, Tiểu Suất đối với loại quấy nhiễu bất kể thời gian bất kể nơi chốn tuyệt đối rất phiền chán đi.
Đương nhiên a, sao lại có thể có người thích bị người khác cả ngày sờ tới sờ lui chứ ?
Nếu đổi lại cậu có khuôn mặt tuấn mỹ như Tiểu Suất, nhất định cũng rất ghét loại khách nhân không thành thật suốt ngày sờ loạn mình.
Đồng Ngôn suy bụng ta ra bụng người, thở một hơi thật dài.
Cái tay đã đưa đến giữa không trung, tràn ngập tiếc nuối mà thu về, đem đầu ngón tay đến khoé miệng, âm thầm cố sức cắn một chút.
hông thể, không thể sờ loạn rồi! Phải tôn trọng nhân quyền của Tiểu Suất.
Thế
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vu-the-dau-de/1903495/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.