Lục Vân Đình chưa kịp xung hỉ thêm lần nữa thì chuyện giả bệnh đã bị cha hắn phát hiện.
Nghe Lục Vân Đình ngã bệnh, Lục lão gia cũng hoảng lên, cứ như trở lại lúc Lục Vân Đình đau ốm liên miên mấy năm trước. Lục lão gia tung hoành trong giới kinh doanh lâu năm nên cực kỳ tinh mắt, tuy Lục Vân Đình giả bệnh rất giống nhưng Lục lão gia đứng trước giường con trai mình nhìn một hồi đã nhận ra có gì đó sai sai.
Bệnh thì bệnh, cứ nắm tay Vu Thanh làm gì? Còn đòi người ta đọc thoại bản cho mình nghe, đòi đút cơm, mặc đồ cũng phải nhờ người khác, thật chẳng khác nào phế nhân.
Có trời mới biết đứa con trai này của ông kiêu ngạo cứng cỏi cỡ nào, hồi bé bệnh nặng vẫn cố giữ thể diện trước mặt họ.
Giờ lại rất giống ỷ bệnh mà kiêu.
Ánh mắt Lục lão gia đảo qua đảo lại giữa Lục Vân Đình và Giang Vu Thanh, đột nhiên bắt gặp ánh mắt Lục Vân Đình, lúc đó hắn vừa uống hết canh Giang Vu Thanh đút cho, nhăn mặt than vãn như uống phải thuốc đắng.
Hai cha con nhìn nhau.
Trên mặt Lục lão gia chẳng có biểu cảm gì, Lục Vân Đình chớp mắt rồi cười với cha mình.
Lục lão gia sầm mặt, lập tức hiểu ra chuyện xung hỉ đã thành sự thật, tiểu tử này phải lòng Giang Vu Thanh thật rồi.
Chốc lát sau, Lục Vân Đình nói miệng đắng quá nên đòi ăn chè, Giang Vu Thanh không nói hai lời đi vào bếp bảo người hầu nấu chè
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vu-thanh/3651544/chuong-81.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.