Câu nói của Lục Vân Đình khiến Giang Vu Thanh sững sờ, đúng như Lục Vân Đình nói, nhìn như y đang nghĩ cho hắn nhưng lại chưa bao giờ hỏi ý hắn, y có chắc điều này sẽ tốt cho Lục Vân Đình không?
Nghĩ vậy y lập tức cảm thấy tình cảm của mình chẳng kiên định chút nào.
Nhưng y dựa vào cái gì để kiên định chứ?
Giang Vu Thanh nghĩ mọi thứ mình có hôm nay đều là Lục gia cho, không có Lục gia thì Giang Vu Thanh chẳng là gì cả, chỉ sợ phải sống trong cảnh chân lấm tay bùn cả đời.
Trong lòng y dao động, cảm xúc trên mặt cũng không thể che giấu, có ảo não, có hổ thẹn, còn hơi hoang mang. Đã lâu lắm rồi Lục Vân Đình không thấy vẻ hoang mang này trên mặt Giang Vu Thanh, hắn chợt nhớ lại Giang Vu Thanh mấy năm trước.
Lúc đó y mới tới Lục phủ, gầy gò ốm yếu, ngoại hình xấu xí, hắn vừa gặp đã không thích, khi biết mẫu thân tìm y về để xung hỉ thì trong đầu chỉ có hai chữ nhảm nhí —— Nhìn lại người trước mặt, cảm thấy mũi không phải mũi, mắt không phải mắt, chỗ nào cũng khó coi.
Hắn càng chướng mắt Giang Vu Thanh thì y càng dè dặt thận trọng.
Cẩn thận chăm sóc hắn từng li từng tí, nói cười rụt rè, cha mẹ hắn vừa tốt với y một chút thì y lập tức kinh sợ, chỉ hận không thể moi tim ra báo đáp hắn.
Lục Vân Đình nhìn Giang Vu Thanh, cuối cùng thở dài hỏi: "Giang Vu Thanh, mạng ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vu-thanh/3651543/chuong-80.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.