Chương trước
Chương sau
Hôm sau, khi Giang Vu Thanh và Lục Vân Đình về Lục phủ thì đã qua giờ Tỵ, mặt trời lên cao. (9-11 giờ)

Hai người sóng vai nhau đi vào cổng, Giang Vu Thanh đi cạnh Lục Vân Đình thì thầm: "Lẽ ra hôm nay phải về sớm mới đúng, trưa trời trưa trật rồi."

Đêm qua Giang Vu Thanh và Lục Vân Đình làm loạn đến hơn nửa đêm mới ngủ, xưa nay Giang Vu Thanh luôn dậy sớm, buổi sáng mơ màng mở mắt ra, nhắm mắt lại định ngồi dậy thì bị Lục Vân Đình ôm eo, dựa sát lưng trần của y nói: "Ngủ thêm lát nữa đi."

Giang Vu Thanh cực kỳ buồn ngủ, nghe Lục Vân Đình nói vậy lại ngủ thiếp đi. Khi tỉnh dậy lần nữa thì trời đã sáng bửng, trong lòng y giật thót, Lục Vân Đình vẫn chưa dậy, Giang Vu Thanh gọi hắn, hắn chẳng buồn mở mắt ra mà khàn giọng nói: "Giang Vu Thanh, cho ta ngủ thêm lát nữa đi mà, trên đường ta ngủ không ngon......"

Giang Vu Thanh mềm lòng.

Đợi Lục Vân Đình tỉnh ngủ, thong thả rửa mặt rồi ăn sáng, khi hai người ra khỏi trang viên thì chẳng biết xe ngựa đã chờ ngoài cổng bao lâu.

Lục Vân Đình chẳng buồn quan tâm, thấy vẻ mặt ngại ngùng của Giang Vu Thanh thì cười nói: "Ngươi thẹn thùng làm gì? Sao cứ như nàng dâu mới gả phải dâng trà, sợ dậy trễ bị mẹ chồng la mắng thế?"

Lục Vân Đình nói: "Ngươi cứ yên tâm, mẹ ta không phải người xét nét vậy đâu."

Giang Vu Thanh trố mắt, huých Lục Vân Đình rồi làu bàu: "Thiếu gia, ngươi nói mò gì vậy."

Lục Vân Đình bị huých lảo đảo, cũng huých lại y: "Vậy ngươi gấp cái gì, chỉ ngủ thêm hai canh giờ thôi mà, chẳng phải bây giờ chúng ta về vừa kịp lúc ăn cơm sao?"

Giang Vu Thanh nói: "Nhất định là phu nhân đã đợi chúng ta từ hôm qua, chúng ta về muộn như vậy chắc bà sẽ lo lắm."

Lục Vân Đình cười nói: "Ngươi chu đáo quá nhỉ. Sao không thấy ngươi quan tâm ta vậy hả?"

Giang Vu Thanh lẩm bẩm: "Còn muốn quan tâm thế nào nữa ——" Y liếc Lục Vân Đình một cái, "Đêm qua ngài làm loạn ta cũng chiều theo còn gì, giờ ta vẫn còn đau đây này."

Lục Vân Đình nói: "Sao lại là chiều ta được, ngươi không thích à?"

Giang Vu Thanh định nói không thích, nhưng khi hình ảnh đêm qua hiện ra trong đầu thì vành tai ửng đỏ. Kỷ thư sinh trong sách càn rỡ, thư đồng lại ham vui, hai người làm loạn một trận, cách chơi đa dạng đến mức Giang Vu Thanh nghẹn họng nhìn trân trối nhưng cũng sinh ra niềm yêu thích, mụ mẫm quấn lấy Lục Vân Đình. Đến khi hai người đều mệt nhoài, mồ hôi chảy ròng ròng mà vẫn ôm nhau mút lưỡi, quyến luyến không thôi.

Hậu quả của ham vui là trên người Giang Vu Thanh chi chít dấu đỏ, chân đau, mông cũng đau.

Giây lát sau, Lục Vân Đình thấp giọng hỏi y, "Đau thật à? Lát nữa về phòng ta bôi thuốc cho ngươi."

Giang Vu Thanh quẫn bách ưỡn thẳng lưng, lí nhí nói: "Không...... Không cần đâu, tối nay đừng làm vậy nữa."

Lục Vân Đình cười trêu y, "Thế thì ngươi đừng trêu chọc ta."

Giang Vu Thanh kêu oan, lẩm bẩm nói: "Ta trêu chọc lúc nào, đầu óc thiếu gia đen tối mà còn trách ta à."

Lục Vân Đình nghĩ thầm mình đang tuổi trai tráng, ôm người mình thích mà vẫn kiềm chế không chơi y đã là giỏi lắm rồi, tưởng hắn là Liễu Hạ Huệ đấy chắc? Vả lại nếu thật sự không có chút ý xấu nào thì hắn phải đi gặp đại phu thôi.

Hai người ngươi một câu ta một câu, giọng nói cực nhỏ, thỉnh thoảng đẩy đối phương một cái như đang đùa giỡn. Lục phu nhân nghe tiếng đi ra, trông thấy Lục Vân Đình kề vào tai Giang Vu Thanh thì thầm gì đó, y lắc đầu như trống bỏi rồi nói: "Không xem, có chết cũng không xem!"

Bại hoại, thật quá bại hoại mà!

"Thiếu gia cũng không được xem nữa!"

Lục phu nhân cười hỏi: "Không xem gì cơ?"

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.