Lúc đi Lục Vân Đình nói ngắn thì ba ngày, lâu thì năm ngày, nhưng khi trở về điền trang ở ngoại ô đã là tám ngày sau.
Chạng vạng tối, một cơn mưa xuân tí tách rơi xuống, đầu xuân se lạnh, đây là cơn mưa đầu tiên của mùa xuân năm nay, không lớn mà chỉ mảnh như lông trâu nhưng lại lạnh thấu xương. Mấy ngày nay Giang Vu Thanh khó ngủ, bắp chân bị chuột rút, đầu gối cũng đau, y đã quen chịu đựng nên không nói cho Nguyên Bảo biết. Tiếng mưa lộp độp nện vào giấy dán cửa sổ như tiếng nhạc, Giang Vu Thanh đang ngủ mơ màng thì đột nhiên có cảm giác đạp hụt, toàn thân run rẩy, lập tức tỉnh lại.
Giang Vu Thanh cuộn mình trên ghế dài nhìn màn giường rũ xuống, bên trong trống rỗng, Lục Vân Đình vẫn chưa về.
Y xoa bắp chân đau nhức, đang định nhắm mắt ngủ tiếp thì mơ hồ nghe thấy tiếng người, từ khi tập võ với Lục Đao, thân thể y rắn chắc hẳn lên, tai thính mắt tinh hơn. Giang Vu Thanh tập trung lắng nghe, chỉ nghe được tiếng nói loáng thoáng trong mưa chứ không rõ lắm, nhưng không hiểu sao một ý nghĩ chợt nảy ra trong đầu, Giang Vu Thanh đột ngột nhảy xuống giường rồi mang giày chạy ra ngoài.
Đèn lồng treo dưới hiên biệt viện sáng ngời, mưa phùn mịt mờ, chỉ thấy mấy bóng người đi trên đường mòn, cây dù khẽ lắc lư trong đêm mưa.
Giang Vu Thanh chưa thấy rõ nhưng trong lòng đã biết chắc Lục Vân Đình trở về, khóe miệng y nhếch cao, muốn lao ra ngay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vu-thanh/3586874/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.