Chương trước
Chương sau
Ngày hôm sau, dòng người vẫn lũ lượt ra ngoài thành. Nhưng ngoại trừ những cuộc giao dịch, trong thành mọi người còn tập trung lại bàn tán với nhau về việc do chọc phải một vị cường giả nên Đổng gia xưng bá thành Đông gần trăm năm, trong một đêm đã hoàn toàn bị diệt.
Lão tổ tông của Kiền Sơn môn cũng bị kinh động bởi chuyện này nên nửa đêm vội vã xuống núi. Chỉ nghe uy lực của tiếng hú trong đêm là có thể xác định được điều đó. Dù sao thì ngoại trừ lão tổ tông của Kiền Sơn môn ra cũng không người nào có thể phát ra tiếng hú như thế.
Tuy nhiên, ngay cả khi lão tổ tông tự mình xuất hiện cũng không thể tránh cho Đổng gia thoát khỏi vận rủi. Lão cùng với nhân vật thần bí kia đại chiến một hồi, nhưng cuối cùng vẫn bị thua. Tất cả mọi người đều đi qua xem chỗ ở của Đổng gia. Tấm biển ngoài cửa đã được thay đổi, hai chữ Đổng phủ thật to bị đổi thành Hoắc phủ.
Vô số lời đồn đại vang khắp nơi, càng lúc càng ầm ĩ. Vốn không có bao nhiêu người tin chuyện Triển Hồng Đồ bị thua một vị cao thủ vô danh nhưng việc Đổng gia đổi chủ cùng với Kiền Sơn môn không hề có thái độ gì khiến cho moi người bắt đầu hoài nghi.
Chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi, tin tức đã lan truyền khắp hòn đảo. Ngay cả Hải Thiên môn và Linh Thứu cốc sau khi có được tin tức cũng biết trên đảo lại xuất hiện thêm một vị cao thủ cấp bậc tôn giả.
Mấy ngày sau, cuối cùng thì đại môn của Đổng phủ cũng được mở ra. Nhưng người đi ra không phải là những người nhà Đổng gia mà chính là người của Hoắc gia tới từ tiểu trấn ở bên ngoài.
Mấy cái phủ đề xung quanh cũng là của đám đệ tử Kiền Sơn môn. Nhưng bọn họ đối với việc đổi chủ hết sức nhiệt tình, không hề đề cập tới Đổng gia. Giống như trước đó nhà họ Đổng không hề liên quan gì tới bọn họ.
Đến lúc này, Hoắc gia chính thức được thừa nhận, còn Đổng gia đã tan thành mây khói.
Bất quá, tất cả mọi người trong Hoắc phủ đều biết có được địa vị như ngày hôm nay tất cả đều do vị Hạ tiên sinh ở hậu viên ban tặng. Nếu không có Hạ Nhất Minh một chiêu đã bại lão tổ tông của Kiền Sơn môn thì làm sao Hoắc gia có được như ngày hôm nay. Chỉ sợ lúc này, bọn họ đang bị Đổng gia đuổi tận giết tuyệt.
Trong hậu viện Hoắc Đông Thành đang toàn tâm tu luyện nội kình Thủy hệ. Được Hạ Nhất Minh tặng cho tinh lực kim đan, chỉ trong mấy ngày cũng đủ cho hắn đột phá tầng thứ ba, bước vào tầng thứ tư.
Đồng thời, dưới sự truyền thụ của Hạ Nhất Minh, hắn vận dụng nội kình thủy hệ rất thoải mái, khong còn hiện tượng mất khống chế như trước nữa.
Hạ Nhất Minh ngồi tỏng một tòa lương đình, chăm chú theo dõi. Có điều , nếu đã quyết định dẫn hắn trở thành môn hạ của Sơ Hao Châu thì Hạ Nhất Minh cũng chỉ truyền thụ một ít công pháp cơ bản, tạo cho gã chút cơ bản. Còn sau này, Sở Hao Châu làm thế nào để dạy thì hắn cũng chẳng quan tâm.
Bách Linh Bát lặng yên không tiếng động, đi tới. Khuôn mặt gã vẫn lạnh như băng. Hạ Nhất Minh hỏi nhỏ:
- Thé nào rồi?
Bách Linh Bát nhỏ giọng nói:
- Người nhà Đổng gia quả thật đã bị phế võ công, đưa ra ngoài. Tất cả do tên đệ tử của Triển Hồng Đồ đi làm.
Hạ Nhất Minh chậm rãi, gật đầu nói:
- Có kết quả của Đổng gia, hơn nữa tất cả mọi người đều biết Đông Thành có khả năng trở thành tôn giả thì cho dù Kiền Sơn môn muốn làm gì, Hoắc gia cũng có khả năng ở lại trên đảo ba trăm năm. Có điều, Đông Thành cũng không ở trên đảo lâu. Cho nên Hoắc gia có thể phát triển tới mức độ nào thì để cho bọn họ tự cố gắng.
Bách Linh Bát do dự một chút, chợt nói:
- Có một việc mà ngươi không ngờ được.
Hạ Nhất Minh giật mình, hỏi:
- Chuyện gì?
- Người nhà Đổng gia mới ra ngoài được ba trăm dặm liền bị giết hết.
Hạ Nhất Minh kinh hãi hỏi:
- Tại sao mà chết ?
- Bị đệ tử Kiền Sơn môn áp giải giết chết. Bách Linh Bát bình tĩnh nói.
Hạ Nhất Minh sững người một lúc, nét mặt biến đỏi liên tục. Một lúc sau, hắn thở dài một hơi, nói:
- Chết thì thôi. Sau này không nhắc tới việc này nữa.
Bách Linh Bát yên lặng nhìn hắn, thanh âm có chút cảm khái, nói:
- Ngươi thay đổi rồi.
Hạ Nhất Minh cười khổ, nói:
- Không thay đổi không được. Đổng Trà Duệ muốn đuổi tận giết tuyệt Hoắc gia, có thể khẳng định hắn là một kẻ độc ác. Để hắn sống sót chắc chắn sẽ là mối họa cho Hoắc gia. Nếu vì ta đi khỏi mà Hoắc gia bị diệt tộc thì ngươi bảo ta ăn nói thế nào với Đông Thành đây?
Bách Linh Bát chợt ngẩng đầu, trong mắt lóe lên quang mang.
Hạ Nhất Minh nhướng mày, cao giọng nói:
- Triển huynh từ xa đến. Xin mời vào.
Cánh cửa hậu viện được người mở ra, Triển Hồng Đồ mỉm cười đi vào. nét mặt lão khôgn còn chút xấu hổ hay tức giận như đêm hôm trước. Giống như lão chẳng còn nhớ gì tới chuyện đó.
Thính lực của hạ huynh thật cao. Lão phu bội phục. Triển Hồng Đồ vào trong đình, ánh mắt liếc nhìn Bách Linh Bát. Ngay lập tức, lão biến sắc nói:
- Vị huynh đài này là...
- Đây là Bách Linh Bát, bằng hữu của tại hạ. Bách huynh! Đây chính là tôn giả của Kiền Sơn môn, Triển Hồng Đồ.
Bách Linh Bát gật đầu với lão một cái, sau đó im lặng không nói.
Triển hồng Đồ cười nói:
- Ngưỡng mộ đã lâu. Nhưng trong lòng hắn ngạc nhiên, bởi vì chưa nghe thấy cái tên đó bao giờ.
Đứng với Bách Linh Bát một lúc, lão càng cảm thấy kinh hãi bởi không thể cảm nhận được chút sinh cơ nào từ người đối phương.
Cơ thể hắn chẳng khác nào một bức tượng gỗ. Ngay cả đôi mắt cũng giống hệt như viên ngọc.
Triển Hồng Đồ toát hết mồ hôi. Người như thế mới chính là một kẻ đáng sợ.
Ngoài sân, Hoắc Đông Thành thở ra một hơi thật dài. Cuối cùng, hắn cũng vận chuyển nội kình xong một vòng. Khi ngẩng đầu lên, hắn cảm thấy hết sức hoảng sợ.
Hạ Nhất Minh vung tay lên nói:
- Hôm nay không phải dụng công. Đi ra ngoài đi.
Hoắc Đông Thành vội vàng lên tiếng, nhanh chóng rời đi. Trong lòng không ngờ lại gặp Triển Hồng Đồ tôn giả ở đây.
Hạ Nhất Minh chậm rãi nói:
- Triển huynh! Hôm nay tới đây không biết có gì chỉ giáo?
Triển Hồng Đồ nghiêm mặt nói:
- Triển mổ tới đây là có chuyện muốn thương lượng với hạ huynh.
Mặc dù không muốn dính dáng tới Kiền Sơn môn nhiều, nhưng cũng không tiện cự tuyệt. Dù sao sau này, Hoắc gia vẫn còn sinh sống ở Bồng Lai tiên đảo. Cho dù hắn và Hoắc Đông Thành cũng không thể phủi tay mà bỏ đi, không đoái hoài tới Hoắc gia.
- Triển huynh cứ nói.
- Triển mỗ muốn được nhận Hoắc Hồng Vũ làm đồ đệ, không biết ý Hạ huynh thế nào ?
Hạ Nhất Minh trầm ngâm một chút. Hoắc Hồng Vũ là lão tam của Hoắc gia, tu luyện hai hệ Hỏa Thổ đạt tới tầng thứ mười. Mặc dù tu vi như thế chẳng lọt vào mắt Triển Hồng Đồ. Nhưng nếu lão đã mở miệng nói vậy thì chắc chắn có ý định muốn lôi kéo Hoắc gia.
Nghĩ tới kết quả của Đổng gia, Hạ Nhất Minh cảm thấy lạnh gáy.
Nhưng hắn cũng biết chỉ cần mình còn trên đời một ngày, hay sau này Hoắc Đông Thành trở thành tôn giả thì lão không gây bất lợi cho Hoắc gia. Có lẽ, đây cũng là một cách tốt nhất.
Thở dài một tiếng, hạ Nhất Minh nói:
- Cũng được. Triển Hồng Đồ có chút vui mừng. Chỉ cần Hạ Nhất Minh không phải đối là đủ rồi.
- Chuyện thứ hai, lão phu muốn mời Hạ huynh ra tay luyện chế tiên thiên kim đan. Được bao nhiêu, Kiền Sơn môn cũng chỉ lấy một nửa.
Lúc này , Hạ Nhất Minh mới không hề do dự gật đầu đồng ý. Chuyện tốt như vậy mà còn cự tuyệt thì đúng là không còn gì để nói nữa.
- Một việc cuối cùng, lão phu muốn mời Hạ huynh hai mươi ngày nữa đi với ta tới Hải Thiên thành tham gia đại hội luận võ hai mươi năm một lần. Triển Hồng Đồ nghiêm nghị nói.
Hạ Nhất Minh suy nghĩ một chút liền đoán ra đại hội đó chính là cái mà đám người Hoắc Nhạc Thanh đã nói tới.
- Triển huynh! Ta đã đồng ý giúp Hoắc Nhạc Thanh tham gia đại hội lần này. Hạ Nhất Minh bình tĩnh nói. Nguồn truyện: Truyện FULL
- Nhưng theo ta được biết thì chỉ có các tiểu gia tộc mới có thể tham gia. Chẳng lẽ ngay cả quý môn cũng muốn tham gia luận võ ?
Triển Hồng Đồ cười nói:
- Hạ huynh! Nếu Hoắc Hồng Vũ làm đồ đệ của lão phu thì Hoắc gia sẽ trở thành một phần của Kiền Sơn môn, cũng không cần phải tham gia luận võ. Nhưng lần này, hai vị tôn giả của Hải Thiên thành phát thiếp mời, yêu cầu lão phu cùng với Chân Vãn Khanh tôn giả của Linh Thứu cốc cùng đến. Lão ngập ngừng một lúc, nói:
- Lão phu rất lo nên muốn mời Hạ huynh đồng hành cho thêm phần chắc chắn.
Hạ Nhất Minh ngạc nhiên, nói:
- Sao Triển huynh phải nói thế?
Triển Hồng Đồ mỉm cười, thở dài một tiếng nói:
- Hạ huynh vốn không biết. Hải Thiên môn trên đảo là môn phái đứng đầu. Bọn họ có hai vị tôn giả trấn phái. Hai người này vốn là một cặp thầy trò, lòng dạ độc ác, làm việc không từ thủ đoạn. Vì thế mà lão phu không thể không đề phòng.
Hạ Nhất Minh kinh ngạc nhìn lại, không ngờ Triển Hồng Đồ lại dám đánh giá về môn phái mạnh nhất trên đảo như vậy.
Thấy nét mặt của Hạ Nhất Minh, Triển Hồng Đồ cuống quýt nói:
- hạ huynh! Hải thiên môn, Lâm Nghi Vũ tôn giả cùng với đệ tử của hắn là Trần Ốc tôn giả có ý muốn độc bá Bồng Lai tiên đảo. nếu lão phu không có liên hệ với Chân Vãn Khanh tôn giả của Linh Thứu cốc thì chỉ sợ hai nhà chúng ta đã bị bọn họ thâu tóm.
Hạ Nhất Minh gật đầu. Cuối cùng thì hắn cũng hiểu được trên Bồng Lai tiên đảo cũng có chuyện tranh đấu.
Đồng thời, hắn cũng biết tại sao Triển Hồng Đồ lại thoải mái bỏ qua chuyện của Đổng gia như vậy.
Để mượn sức một vị tôn giả đổi lấy sự hưng thịnh của một môn phái thì hy sinh một tên đệ tử là lựa chọn rất sáng suốt.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.