Hạ Nhất Minh vẫn thản nhiên coi việc phế bỏ hai gã tiên thiên cường giả là chuyện hết sức bình thường, như không có gì xảy ra.
Hơi mỉm cười một chút, Hạ Nhất Minh cũng không trả lời Triển Hồng Đồ ngay mà nói:
- Đông Thành! Bái kiến Triển huynh.
Hoắc Đông Thành ngẩn người, vội khom lưng xuống, nói:
- Vãn bối Hoắc Đông Thành bái kiến tiền bối.
Hắn vốn định khấu đầu, nhưng hai chân lại không nghe theo nên chỉ còn cách vái một cái mà thôi.
Triển Hồng Đồ khoát tay chặn lại, ôn hòa nói:
- Không cần đa lễ.
Hạ Nhất Minh thản nhiên nói:
- Tạ hạ là Hạ Nhất Minh ở TÂy Bắc. Lần này, tại hạ tới Đông Hải là để tăng thêm kinh nghiệm. Khi tới làm khách tại Hoắc gia liền phát hiện ra Đông Thành có tố chất rất tốt nên mới thu làm đồ đệ.
Hai mắt Triển Hồng Dồ sáng ngời, chăm chú nhìn Hoắc Đông Thành. Một lúc sau, hắn gật đầu, nói:
- Thủy Hỏa song tu, thiên phú rất tốt. Đột nhiên, trong mắt hắn lóe lên tinh quang, nét mặt có chút quái dị, nói:
- Loại thứ ba?
Hạ Nhất Minh cất tiếng cười to nói:
- Con mắt của Triển huynh thật là tốt. Nhưng hôm nay, Đông Thành đã bái sư rồi, ngươi cũng không thể cướp lại đó chứ?
Triển Hồng Đồ cười khổ một tiếng, ánh mắt có phần tiềc nuối.
Sau khi nghe bọn họ nói chuyện với nhau, nét mặt những người chung quanh hết sức đặc sắc. Đặc biệt là ánh mắt bọn họ nhìn Đông thành vừa có chút đố kỵ và thèm khát.
Hạ Nhất Minh không cười
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vu-than/1445900/chuong-534.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.