- Sưu! Giọng nói lạnh lùng trước sau như một hạ xuống, thân ảnh của tố y phụ nhân nháy mắt liền bắn ra, nháy mắt liền biến mất ở trước mắt Đỗ Thiếu Phủ. - Không phải biết bay sao, mang theo ta bay thì tốt rồi, làm gì như thế. Đối với tố y phụ nhân, hiện tại Đỗ Thiếu Phủ cũng im lặng, thật đúng là không dám đi loạn, trước không nói mình dùng độc đan, trải qua hôm nay gặp được Yêu thú tập kích, Đỗ Thiếu Phủ đối với tình huống trong Man Thú sơn mạch đã có nhận thức mới, đây vẫn là khu vực bên ngoài Man Thú sơn mạch, cũng đã nguy hiểm như thế, có thể tưởng tượng trong Man Thú sơn mạch sẽ hung hiểm như thế nào. - Tất tất tốt tốt… Đột nhiên, tựa hồ Đỗ Thiếu Phủ nghe được cái gì, ánh mắt nhìn chăm chú về phía lùm cây. - Ngao ngao. Trong lùm cây chớp lên, phía sau có tiếng thú gào, trong ánh mắt khẩn trương của Đỗ Thiếu Phủ, năm gia hỏa cao tới ba thước từ trong lùm cây vọt ra. - Ầm vang! Mấy gia hỏa lao ra, làm mặt đất lay động, cùng với một cỗ khí thế hung hãn thổi quét về phía Đỗ Thiếu Phủ. Năm Yêu thú này đều tối đen như mực, lông mao dựng thẳng, hình thể dài hơn một trượng, trên mũi còn mọc hai răng nanh như ngà voi, sáng rọi, làm người ta nhìn hàn quang rạng rỡ, tâm sinh hàn ý. - Năm con Xuyên Sơn Yêu Trư. Khuôn mặt Đỗ Thiếu Phủ đại biến, Xuyên Sơn Yêu Trư, đây là một loại Yêu thú Tiên Thiên cảnh, Xuyên Sơn Yêu Trư trưởng thành là Tiên Thiên cảnh, so với Thiết Giáp Thú vừa rồi kia không chút thua kém. Một con Thiết Giáp Thú Đỗ Thiếu Phủ cũng cảm giác mình không thể chịu nổi, lúc này năm con Xuyên Sơn Yêu Trư chạy đến, tâm tình của Đỗ Thiếu Phủ có thể nghĩ, con Xuyên Sơn Yêu Trư ở trước nhất thậm chí đã đến trước mặt không xa. - Kinh Đào Hãi Lãng Chưởng! Thời điểm con Xuyên Sơn Yêu Trư kia bôn tập đến, hắn căn bản không có thời gian do dự, thúc dục Kinh Đào Hãi Lãng Chưởng, nháy mắt vỗ vào trên người Xuyên Sơn Yêu Trư, đồng thời, trên người Xuyên Sơn Yêu Trư có khí tức bắt đầu khởi động, cũng là Yêu thú huyền khí trào ra. - Phanh! Xuyên Sơn Yêu Trư bị Kinh Đào Hãi Lãng Chưởng của Đỗ Thiếu Phủ đánh bay, mà Đỗ Thiếu Phủ cũng không tốt bao nhiêu, trước đó đối phó Thiết Giáp Thú đã không còn bao nhiêu khí lực, giờ phút này bị Xuyên Sơn Yêu Trư vốn lấy lực lượng cuồng mãnh nổi tiếng va chạm, thân hình bị đánh bay, hung hăng té ngã trên mặt đất, khóe miệng tràn ra máu tươi. - Phanh. Xuyên Sơn Yêu Trư bị Đỗ Thiếu Phủ đánh bay rơi xuống mặt đất, thanh âm chói tai từ trong miệng nó truyền ra, nhưng lập tức liền đứng lên. - Phanh! - Ngao ngao. Bốn con Xuyên Sơn Yêu Trư khác đồng thời mở ra miệng rộng, răng nanh hàn quang lấp lóe, rít gào lao thẳng tới Đỗ Thiếu Phủ. Tình huống hiện tại của Đỗ Thiếu Phủ rất không ổn, sắc mặt tái nhợt, đã không có bao nhiêu khí lực, một con Xuyên Sơn Yêu Trư cũng không biết đối phó thế nào, huống chi lần này đến bốn con. - Hưu hưu hưu hưu! Ngay thời điểm điện quang hỏa thạch, tiếng xé gió vang vọng, mấy đạo lưu quang như tia chớp bắn đến, như có mắt, cơ hồ là cùng lúc bắn vào mi tâm bốn con Xuyên Sơn Yêu Trư, bốn con Xuyên Sơn Yêu Trư hét lên rồi ngã gục, ngay cả tiếng kêu thảm thiết cũng kịp phát ra. - Hưu! Cơ hồ là cùng lúc, lại có một đạo lưu quang bắn trúng Xuyên Sơn Yêu Trư mà vừa rồi bị Đỗ Thiếu Phủ đẩy lui, trực tiếp ghim ở trên đất. Biến hóa thình lình xảy ra, để Đỗ Thiếu Phủ nhẹ nhõm, hẳn là tố y phụ nhân kia đã trở lại. Nhưng thời điểm ánh mắt nhìn thi thể năm con Xuyên Sơn Yêu Trư, sắc mặt của Đỗ Thiếu Phủ bắt đầu kinh biến, trên mi tâm năm con Xuyên Sơn Yêu Trư đều cắm một mũi tên nhọn, phía trên có tên vũ đặc biệt, hẳn là đặc biệt tạo ra. Năm mũi tên trực tiếp đánh chết năm con Xuyên Sơn Yêu Trư Tiên Thiên cảnh, sạch sẽ lưu loát, nhanh như tia chớp, này không phải phong cách của tố y phụ nhân. - Xuy! Theo năm con Xuyên Sơn Yêu Trư ngã xuống đất, Đỗ Thiếu Phủ kinh ngạc, đồng thời phía sau đại thụ có một bóng hình xinh đẹp nhảy ra. Đây là một nữ tử mặc trang phục lục sắc, tuổi hẳn không lớn, mười sáu mười bảy tuổi, mi như thúy vũ, da như bạch tuyết, tóc đen cột ở sau lưng, tay cầm một thanh cung tiễn, khuôn mặt tinh xảo, dáng người cao gầy, cả người lộ ra một cỗ linh khí nhàn nhạt, làm cho người ta không thể không nghĩ đến hai chữ tinh linh, nữ tử này giống như một tinh linh. Nữ tử xuất hiện ở trước Đỗ Thiếu Phủ, nhàn nhạt nhìn Đỗ Thiếu Phủ một cái, hai tròng mắt như nước, nhìn như thân thiết, kì thực lại làm cho người ta có cảm giác cự người ngàn dặm, làm người ta không dám nhìn thẳng cùng tới gần, đặc biệt ánh mắt kia tựa hồ có thể nhìn thấu hết thảy. Lục y nữ tử từ trong lòng lấy ra một thanh chủy thủ, ngồi xổm ở bên cạnh Xuyên Sơn Yêu Trư, cắt lấy răng nanh của Xuyên Sơn Yêu Trư, mười ngón thon thon, nõn nà, trong tuyết trắng lộ ra phấn hồng, chủy thủ vô cùng sắc bén, xẹt qua thân thể cứng rắn của Xuyên Sơn Yêu Trư, giống như cắt đậu hủ, nhất cử nhất động của nữ tử đều như vũ đạo, búi tóc theo gió vũ động, vòng eo tinh tế, tứ chi thon dài, thanh lệ thoát tục. Một lát sau, nữ tử thu hồi tất cả răng nanh của Xuyên Sơn Yêu Trư, cuối cùng đứng dậy nhìn Đỗ Thiếu Phủ, nhíu mày nói: - Chút thực lực ấy cũng dám tiến vào Man Thú sơn mạch, không muốn chết liền sớm một chút rời đi, gần đây nơi này cũng không phải là ngươi có thể đến. Thanh âm như suối nước, ngữ khí hơi thanh lãnh, lúc giọng nói này hạ xuống, Đỗ Thiếu Phủ thấy hoa mắt, nàng kia đã biến mất không thấy. - Tốc độ thật nhanh, thực lực thật mạnh. Đầu lưỡi liếm liếm khóe môi tràn ra vết máu, hơi ngọt, Đỗ Thiếu Phủ cũng âm thầm kinh thán, nữ tử này nhìn như tuổi không lớn, nhưng thực lực rất mạnh, dễ dàng đánh chết Xuyên Sơn Yêu Trư như không có gì, này tuyệt đối không phải người bình thường có thể làm được. - Xem ra vận khí không tệ, còn chưa có chết. Thanh âm lạnh lùng vang lên, tố y phụ nhân rốt cục trở lại, thân ảnh im hơi lặng tiếng xuất hiện ở trước Đỗ Thiếu Phủ. - Kém một chút sẽ chết. Đỗ Thiếu Phủ cảm giác ủy khuất, có lẽ nói nghẹn khuất càng thêm thích hợp, nếu vừa rồi nàng kia không kịp thời xuất hiện, mình sợ là khó giữ được cái mạng nhỏ này rồi. - Có ý tứ, càng ngày càng có ý tứ, không nghĩ tới bộ tộc kia cũng đến, nhìn thiên phú không thấp, hẳn là còn có người đi theo, nếu không, cũng sẽ không thể để loại thiên phú này tùy tiện đi vào trong Man Thú sơn mạch. Tố y phụ nhân hoàn toàn không để ý đến Đỗ Thiếu Phủ, mà nhìn phương hướng lục y nữ tử rời đi, thì thào nói nhỏ: - Càng ngày càng náo nhiệt, thế nhưng gặp gỡ, cũng là duyên phận, đi xem cũng tốt. - Tiểu tử, ta dẫn ngươi đi xem náo nhiệt, lại không có hứng thú? Tố y phụ nhân quay đầu, ánh mắt nhàn nhạt nhìn Đỗ Thiếu Phủ. - Tiền bối, đại tỷ, ta không có hứng thú với náo nhiệt, ngươi là cường giả, ngươi không cần ăn cái gì, nhưng ta đã một ngày một đêm không ăn không uống... Đỗ Thiếu Phủ còn chưa nói xong, trong bụng truyền đến thanh âm ọt ọt, vừa nghe liền biết đã đói bụng. Tu luyện giả đạt tới Tiên Thiên cảnh, mười ngày nửa tháng không ăn cái gì cũng bình thường, đồn đãi đến trình tự nhất định, tu luyện giả hoàn toàn có thể lấy huyền khí bổ dưỡng thân thể, không cần ăn cơm cũng có thể sống thoải mái. Bất quá loại trình độ này, mặc kệ là loại thứ nhất hay loại thứ hai, lấy bộ dáng của Đỗ Thiếu Phủ hiện tại, sợ là đều không thể làm được. Tựa hồ tố y phụ nhân quên việc này, liếc nhìn Đỗ Thiếu Phủ một cái nói: - Hiện tại ngươi có thể đi tìm thức ăn.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]