Chương trước
Chương sau
Những viên bảo châu năm màu này, là Vũ Mục mượn dùng lực lượng thiên đình Ôn bộ luyện chế Ôn Độc Châu.

Thiên đình Ôn bộ, khống chế việc ôn dịch tật bệnh khắp thiên hạ, độc dịch đáng sợ nhất thế gian, ở Ôn bộ mà nói chỉ là món đồ chơi trong tay. Bản thân Vũ Mục trình độ vu độc cực cao, mượn dùng lực lượng Ôn bộ, cộng thêm lực lượng Ôn Thần Phiên, Ôn Độc Châu luyện chế ra có thể tưởng tượng được đáng sợ bao nhiêu.

Từng luồng ôn độc phát tán ra, tốc độ phát tác nhanh như sét đánh không kịp bưng tai, mấy vạn quý tộc dị tộc thực lực thấp kém nói gục là gục, vừa ngã xuống mặt đã tối đen, khí đen theo cổ nhanh chóng hướng toàn thân lan tràn, nơi khí đen đi qua máu thịt cấp tốc bại hoại mục nát, dưới làn da có lượng lớn đốm máu, máu tụ xuất hiện, trong miệng mũi người trúng độc càng có máu bầm chảy ra.

Trong đại điện càng hỗn loạn hơn nữa, nhiều người gào khóc hướng ra phía ngoài đào tẩu, nhưng ôn độc đã bám vào ở trên thân bọn họ. Ngoài đại điện có càng nhiều hộ vệ trung thành và tận tâm muốn lao vào bảo hộ chủ nhân nhà mình, bọn họ ở cửa va chạm với dòng người hướng phía ngoài lao ra, có người muốn vào, có người muốn ra, kết quả đem cái cửa bịt chặt, ôn độc càng khuếch tán thêm.

Ngu Mông hoảng sợ muốn chết nhìn Cơ Hạo một cái, hắn khàn khàn thấp giọng hô: “Thuốc giải? Mau!”

Dù sao cũng là thế giới chi chủ thực lực cường đại, các thế giới kia Ngu Mông nắm giữ phần nhiều là thế giới cát vàng sa mạc, lực lượng pháp tắc hắn cảm ngộ cũng có quan hệ mật thiết với mặt trời, cát chảy, tử vong, kịch độc. Cho nên sức chống cự của Ngu Mông đối với độc tố rất mạnh, kịch độc tầm thường hắn hoàn toàn có thể coi là cơm ăn.

Nhưng Ôn Độc Châu do Vũ Mục chế tạo lực sát thương quá đáng sợ, lấy thực lực của Ngu Mông, hắn cũng cảm thấy trong cổ họng tê ngứa, như có vô số cục thịt nhỏ tự dưng mọc ra. Ngu Mông bị dọa nhảy dựng, trúng độc? Lấy thực lực của hắn, hắn thế mà còn có thể trúng độc?

Cơ Hạo lấy ra một bình thuốc tùy tay nhét vào trong tay Ngu Mông, thừa dịp hỗn loạn, hắn không nói một lời khôi phục diện mạo ban đầu, trường bào màu đen trên người tràn ngập phong tình dị vực Bàn Sa thế giới nhanh chóng hóa thành một bộ mũ miện quần áo màu vàng nhạt. Hắn cất bước nhẹ nhàng, như một làn gió mát khẽ xuyên qua đám người, nhanh chóng hướng miện hào thánh tôn trên đầu treo mũ lông vũ, đang khàn cả giọng ổn định trật tự đi đến.

Trong lúc tiến lên, Cơ Hạo đã rút ra Bàn Cổ Kiếm, khi đi ngang qua đám quý tộc dị tộc thất kinh, hắn không lưu tình chút nào tùy tay vung kiếm, lưỡi kiếm đâm thật sâu vào thân thể đám dị tộc đó, mang theo các đạo huyết quang chói mắt, dẫn phát tiếng thét chói tai càng thêm cao vút, kinh hoảng hơn nữa.

Nhiều người thấy được động tác của Cơ Hạo, nhưng đám dị tộc này bị ôn độc đột nhiên ập tới khiến cho không biết làm sao còn chưa phục hồi tinh thần, bọn họ vậy mà chưa ý thức được là kẻ thù bên ngoài xâm nhập, ngược lại tưởng một số người của gia tộc Ngu tộc nào đó thừa dịp hỗn loạn giải quyết ân oán cá nhân.

Bọn họ cứ như vậy trơ mắt nhìn Cơ Hạo đi qua từng bước một, nơi đi qua máu chảy thành sông, vô số quý tộc dị tộc, vô luận là Ngu tộc, Già tộc hay là Tu tộc, đều hai tay ôm chỗ yếu hại, chật vật mềm nhũn trên mặt đất run rẩy giãy dụa. Trong nháy mắt Bàn Cổ Kiếm vào cơ thể, kiếm quang đã phá hủy sinh cơ của bọn họ, đám dị tộc bên bờ vực tử vong mở lớn miệng, lại không có cách nào phát ra nửa thanh âm.

Lan Não hà đương đại gia chủ, Nguyệt Miện thánh tôn một trong mười hai vị miện hào thánh tôn của Bàn Ngu thế giới, trong truyền thuyết có được đại thần thông huyền diệu đoán trước tương lai Ngu Bí chợt ngẩng đầu lên, mũ lông vũ màu tím ở đỉnh đầu hắn phóng ra một đạo u quang chói mắt, các dải cầu vồng ánh sáng hoa lệ cuộn xuống, trong nháy mắt hắn nhìn thấy Cơ Hạo, thể tích mũ lông vũ ở đỉnh đầu hắn chợt bành trướng mấy chục lần, hóa thành một tòa tháp khổng lồ đem hắn bao phủ ở trong.

“Hắn... Không phải tộc nhân của chúng ta!” Ngu Bí chỉ vào Cơ Hạo rống giận khàn cả giọng: “Người đâu, ngăn hắn! Giết hắn! Không, bắt sống, ta muốn người sống, bắt sống cho ta!”

Cơ Hạo cách Ngu Bí chỉ có không đến trăm trượng, bên người hắn là quý tộc Ngu tộc chật vật bỏ chạy hỗn loạn hết cả lên. Bàn Cổ Kiếm mang theo các đạo kiếm quang sắc bén xuyên thấu thân thể một lại một quý tộc dị tộc, vô số quý tộc dị tộc hoàn toàn không có khái niệm rút kiếm phản kích, bọn họ chỉ chật vật, chỉ nghĩ cho bản thân từ bên người Cơ Hạo bỏ chạy.

Tiếng rống giận của Ngu Bí vang vọng toàn bộ đại điện, rất nhiều quý tộc Già tộc đang chạy trốn chợt tỉnh ngộ, bọn họ xoay phắt người lại nhìn về phía Cơ Hạo, vũ dũng bắt nguồn từ trong huyết mạch bùng nổ, mấy trăm chiến sĩ Già tộc cao hai trượng có thừa hổn hển rít gào lên.

“Dân bản xứ!” Một đại tướng Già tộc mặc giáp vàng rống giận vung nắm đấm, một ánh lửa phun ra, một thanh chùy dây xích ba đầu gào thét xuất hiện ở trong tay hắn. Hắn đem chùy dây xích ba đầu múa như gió xoáy, sải bước hướng Cơ Hạo ép lên.

Đám đông chiến sĩ Già tộc ùn ùn rút ra vũ khí bên người, hổn hển ép về phía Cơ Hạo. Rất nhiều quý tộc dị tộc đang chạy trốn cũng theo bản năng dừng bước, quay đầu hướng Cơ Hạo nhìn tới.

Vừa mới hướng Cơ Hạo ép sát bảy tám bước, mấy trăm chiến sĩ Già tộc đã có một nửa số người da mặt biến thành một mảng đen sì. Thân thể bọn họ kịch liệt lay động một cái, trong miệng, trong lỗ mũi một số người không ngừng phun máu.

Ngu Bí nổi nóng, hắn tức giận quát: “Lũ ngu xuẩn! Ăn thuốc chống độc vào, rồi đi động thủ! Các ngươi ngay cả tác chiến như thế nào cũng quên rồi sao? Một đám phế vật!”

Các chiến sĩ Già tộc luống cuống tay chân ở trên người moi móc hỗn loạn, run rẩy muốn lấy ra dược vật ăn vào.

Chính là một lần đình trệ này, Cơ Hạo cười lớn thân thể nhoáng lên một cái, Thiên Địa Kim Kiều ở mi tâm lóe lên, chợt kéo theo một đạo thanh quang trực tiếp vượt qua trăm trượng khoảng cách, thuấn di đến trước người Ngu Bí. mũ lông vũ đỉnh đầu Ngu Bí biến thành bảo tháp hình thù kỳ lạ phát ra các luồng ánh sáng cầu vồng, trong nháy mắt Cơ Hạo thuấn di, hư không giữa hắn cùng Cơ Hạo nổi lên vô số gợn sóng.

Tòa bảo tháp này ở trong nháy mắt đó triển lãm ra uy năng cực kỳ đáng sợ, khoảng cách không gian giữa Cơ Hạo và Ngu Bí không đến trăm trượng, bị hắn mạnh mẽ chồng chất tới một tỷ dặm!

Đổi thành người thường, căn bản không thể vượt qua lạch trời một tỷ dặm công kích Ngu Bí, nhưng Thiên Địa Kim Kiều vừa động, Cơ Hạo đã dễ dàng phá vỡ cấm chế bảo tháp hình thù kỳ lạ như vô số chiếc lông chim ghép lại với nhau, dễ dàng đi tới trước người Ngu Bí.

Cơ Hạo tế ra thiên đế ấn tỳ, tử khí bốc lên chín vạn dặm, kim hà vô biên chiếu rọi hư không, trong nháy mắt này, lực thiên đạo khổng lồ của Bàn Cổ thế giới nghiền ép xuống, đem lực lượng của Ngu Bí áp chế đến cực hạn. Bảo tháp hình thù kỳ lạ ở đỉnh đầu hắn phát ra tiếng gầm trầm thấp, hào quang toàn thân kịch liệt chấn động.

“Đến rồi, thì đừng đi nữa. Bàn Cổ thế giới rất lớn, đủ để làm chỗ chôn xương của các ngươi!” Cơ Hạo cười rất sáng lạn, hắn vừa nói, vừa vung Bàn Cổ Kiếm, toàn bộ tinh thần toàn lực đánh ra một kiếm năm chiêu hợp nhất.

Vô số kiếm quang bay lên, nháy mắt hội tụ ở trên thân Bàn Cổ Kiếm, kiếm quang chợt lóe, trong lòng vô số quý tộc dị tộc trong đại điện chợt lạnh toát một trận. Chỉ thấy mũ lông vũ đỉnh đầu Ngu Bí biến thành bảo tháp hình thù kỳ lạ, một món tiên thiên chí bảo uy năng vô cùng bị kiếm quang chém thành hai đoạn, Bàn Cổ Kiếm từ đỉnh đầu Ngu Bí bổ xuống, một kiếm đem hắn cắt thành hai mảnh.

Cơ Hạo cười to một tiếng, lục phủ ngũ tạng bị Đinh Đầu Thất Tiễn Thư cắn trả trọng thương đau đớn.

“Thống khoái, thống khoái!” Hắn cất tiếng cười to, bốn đạo kiếm quang dài đến trăm trượng quét ngang toàn bộ đại điện.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.