Chương trước
Chương sau
“Muốn phát tài?” Cơ Hạo chắp tay sau lưng, vững vàng nhìn Đế Thích Đồ mặt đầy ý cười: “Thì ra, ngươi cũng chỉ là một tục nhân!”

Sắc mặt Đế Thích Đồ biến thành màu đen từng đợt. Hắn kính sợ nhìn thoáng qua Da Ma Sát Nhất, nếu không phải tự nghĩ mình đánh không lại Da Ma Sát Nhất, hắn thật sự rất muốn hung hăng cho mặt Cơ Hạo một quyền.

Làm một quý tộc Ngu tộc kiêu ngạo, một quân nhân chuyên nghiệp của Huyết Nguyệt quân đoàn lòng tự trọng rất mạnh, Đế Thích Đồ chỉ muốn kiến công lập nghiệp, ‘Phát tài’ loại ý niệm nông cạn này, sao có thể có bất cứ liên hệ nào với hắn? Nếu không phải Cơ Hạo dùng hình phạt tàn khốc kia uy hiếp hắn, hắn sao có thể nói ra lời mất mặt như vậy?

Da Ma Sát Nhất khẽ hừ một tiếng, thân thể Đế Thích Đồ hơi run lên, như bị điện cao thế đánh. Thở phào một cái, Đế Thích Đồ cười lên rất sáng lạn: “Lĩnh chủ đại nhân tôn kính, ta không phủ nhận, ta là một tục nhân. Cho nên, ngài chuẩn bị khiến ta phát tài như thế nào đây? Tiền ngọc, vu tinh, hoặc là bảo bối trân quý nào khác, ta đều rất có hứng thú.”

Bởi vì áp lực khủng bố của Da Ma Sát Nhất, Đế Thích Đồ rất sạch sẽ lưu loát, chuẩn bị đem bản thân ném vào trong bùn lầy đen sì lăn lộn.

Cơ Hạo cười. Đế Thích Đồ rất biết điều, hắn thích người biết điều. Nhẹ nhàng vỗ bả vai Đế Thích Đồ, Cơ Hạo ôn hòa cười nói: “Phát tài, khẳng định là muốn phát tài, nhưng ở trước đó, ta hy vọng ngươi có thể giúp ta làm ra một phần chứng cứ.”

Đế Thích Đồ mờ mịt nhìn Cơ Hạo, ‘làm’ ra một phần chứng cớ? Cái gì gọi là ‘làm’ một phần chứng cớ?

Nhẹ nhàng ho khan một tiếng, Cơ Hạo chỉ chỉ doanh địa tù binh to lớn ở xa xa, trầm giọng nói: “Đi hướng phía các đồng bạn của ngươi công khai thân phận của ngươi, sau đó thuyết phục bọn họ phối hợp ngươi chỉ ra làm chứng đám người ‘dẫn đường’ này. Ta cần các ngươi mỗi người đều viết một phần văn bản chứng cớ, chỉ ra làm chứng đám người dẫn đường này là một số đại thị tộc nào đó của nhân tộc phái ra câu kết làm bậy với các ngươi, mưu đồ gây rối đối với Nghiêu Sơn thành của ta.”

Trái tim Đế Thích Đồ chợt thắt lại. Làm một quý tộc Ngu tộc đủ tư cách, hắn không xa lạ đối với âm mưu quỷ kế cùng gia tộc đấu đá. Hắn từng kiến thức gia tộc thanh tẩy đầm đìa máu trong Ngu triều, nhưng hắn chưa bao giờ nghĩ tới, có một ngày hắn sẽ cuốn vào trong đấu đá thị tộc nội bộ nhân tộc.

“Có đại thị tộc nhân tộc mưu đồ gây rối đối với Nghiêu Sơn thành của ngài? Vì sao chứ? Ngài, đã đắc tội bọn họ?”

Cơ Hạo cười nhìn Đế Thích Đồ, rất ôn hòa nói ra một đoạn lời làm khuôn mặt Đế Thích Đồ vặn vẹo: “Đương nhiên không phải ta đã đắc tội bọn họ, mà là bọn họ cấu kết dị tộc các ngươi, mưu đồ gây rối đối với toàn bộ nhân tộc chúng ta đấy!”

Ngẩng đầu lên, nhìn một dải mây trôi trên trời, Cơ Hạo thản nhiên nói: “Văn bản chứng cớ của các ngươi, phải cắn chặt mấy đại gia tộc kia đã đạt thành ăn ý với mấy đại gia tộc dị tộc các ngươi, bọn họ chuẩn bị sau khi công hãm Nghiêu Sơn thành của ta, lấy Nghiêu Sơn thành làm cứ điểm, mưu đồ Bồ Phản, mưu toan đem cao tầng liên minh bộ lạc nhân tộc một lưới bắt hết!”

Kéo tay Đế Thích Đồ, Cơ Hạo để hắn và mình cùng nhau ngồi xổm xuống đất, bàn tay quét trên mặt đất, trên bùn cát liền xuất hiện một bản đồ địa hình rõ ràng quanh Bồ Phản. Cơ Hạo ở giữa Bồ Phản và Nghiêu Sơn thành vạch một đường, mỉm cười nói: “Thấy rõ chưa? Nghiêu Sơn lĩnh của ta, là lãnh địa nhân tộc diện tích lớn nhất, thực lực mạnh nhất xung quanh Bồ Phản.”

“Chiếm cứ xong Nghiêu Sơn thành, đại quân lúc nào cũng có thể uy hiếp nội địa Bồ Phản, thậm chí có thể ba đường bao vây, một đường tiến công Bồ Phản, hai đường quét ngang lãnh địa bá hậu nhân tộc quanh Bồ Phản. Chỉ cần kế hoạch thích đáng, một lần tiến công, là có thể triệt để tiêu diệt liên minh bộ lạc nhân tộc.” Cơ Hạo dùng sức đánh một quyền vào trên vị trí Bồ Phản trên bản đồ địa hình, cười nhìn Đế Thích Đồ nói: “Đây là dụng tâm ác độc của các đại thị tộc kia!”

“Tiêu diệt liên minh bộ lạc nhân tộc, đối với họ có lợi gì?” Đế Thích Đồ dang hai tay, càng thêm ngây thơ nhìn Cơ Hạo: “Bọn họ đã là đại thị tộc của nhân tộc, lợi ích của bọn họ cùng lợi ích của liên minh bộ lạc nhân tộc là nối liền một thể!”

“Lợi ích? Lợi ích đương nhiên là có, chỉ xem các ngươi có thể cho bọn họ bao nhiêu lợi ích.” Cơ Hạo mỉm cười nhìn Đế Thích Đồ: “Đây là chỗ ưu thế của ‘làm’ một phần chứng cớ, chúng ta có thể đem phần ‘lợi ích’ này lập tới mức hoàn mỹ không tỳ vết, để người trong thiên hạ đều tin tưởng đây là các đại thị tộc đó mưu cầu lợi ích, cũng chính là hiệp nghị Ngu tộc các ngươi và bọn họ đạt thành.”

Đế Thích Đồ dùng sức lắc đầu: “Ta không biết chúng ta có thể có lợi ích gì, có thể đả động các đại thị tộc kia! Phải biết rằng, đây là chiến tranh chủng tộc, có thể có lợi ích gì vượt qua lợi ích chủng tộc chứ?”

“Ích lợi nhỏ của nhà mình, đương nhiên có thể vượt qua lợi ích chủng tộc.” Cơ Hạo nheo mắt nhìn Đế Thích Đồ: “Làm một tộc đàn từng chinh phục vô số văn minh, các ngươi đối với điều này hẳn là có lý giải thật sâu... ví dụ như nói, phân phong?”

“Phân phong?” Sắc mặt Đế Thích Đồ trở nên cực kỳ phức tạp, hắn mang theo một tia tò mò nhìn Cơ Hạo: “Tuy nói như vậy rất mạo muội, nhưng ta phải nói, lấy văn minh dân bản xứ thế giới này, ngài tựa như không nên có ý nghĩ như vậy. Có lẽ tương lai có thể có, nhưng lấy tiêu chuẩn văn minh hiện tại của liên minh bộ lạc nhân tộc...”

“Văn minh liên minh bộ lạc nguyên thủy. Đương nhiên, ta thừa nhận đây là văn minh rất nguyên thủy.” Cơ Hạo có chút rắm thối chỉ chỉ cái mũi của mình: “Nhưng ta là một người thông minh, hoặc ngươi có thể lý giải như vậy, trí tuệ của ta vượt qua rất nhiều người của thời đại này, ta có một số ý tưởng vượt qua tầm thường, về phần những sự tương phản này từ đâu mà đến, ngươi có thể tưởng tượng... ví dụ như nói một tia sét đánh đến trên đầu của ta?”

Đế Thích Đồ trợn mắt lên, thế này thật sự là nói hươu nói vượn. Hắn có chút u oán, có chút bất đắc dĩ nhìn Cơ Hạo, chẳng lẽ hắn thoạt nhìn giống một kẻ ngốc sao?

“Một số đại thị tộc nào đó của nhân tộc, cùng một số đại gia tộc nào đó của dị tộc các ngươi đạt thành ăn ý.” Cơ Hạo thu hồi nụ cười, lạnh như băng nói ra một đoạn lời.

“Đại hồng thủy suy yếu đi rất nhiều tiềm lực chiến tranh của nhân tộc, một số đại thị tộc nào đó của nhân tộc cảm thấy liên minh bộ lạc nhân tộc đã không thể ngăn cản dị tộc tiến công, cho nên bọn họ chuẩn bị phản bội nhân tộc, bảo toàn lợi ích nhà mình.”

“Bọn họ đạt thành hiệp nghị với dị tộc, bọn họ giúp dị tộc phá hủy liên minh bộ lạc nhân tộc, triệt để tiêu diệt tất cả thế lực dám phản kháng dị tộc thống trị. Để trao đổi, Ngu triều sẽ phân phong các đại thị tộc làm ‘Vương’, bọn họ sẽ đều tự phân phong một phương, thành lập vương quốc thuộc về mình, hướng Ngu triều cúi đầu xưng thần.”

“Ngu triều sẽ trở thành người thống trị Bàn Cổ thế giới, mà các đại thị tộc ‘Vương’ thì là nanh vuốt để Ngu triều thống trị thế giới này.”

“Khai thác mỏ, đánh cá chăn nuôi, canh tác, binh dịch, ở dưới sự trợ giúp của các ‘Vương’ này, các quý tộc Ngu tộc không cần tiêu phí quá nhiều khí lực, đã có thể hưởng thụ tài nguyên vô cùng vô tận của toàn bộ Bàn Cổ thế giới.”

Đế Thích Đồ xuất thần lắng nghe Cơ Hạo nói, hắn đột nhiên cười khổ nói: “Nhưng, không có bất cứ một đại gia tộc Ngu tộc nào sẽ đứng ra nói...”

Cơ Hạo nhẹ nhàng vỗ đầu Đế Thích Đồ một phát, hắn mỉm cười nói: “Ta không cần các đại gia tộc đó đứng ra làm chứng, đoàn trưởng quân đoàn thám báo tinh nhuệ nhất Huyết Nguyệt quân đoàn, Đế Thích nhất tộc đích hệ tộc nhân Đế Thích Đồ đại nhân cũng đã thành tù binh của Nghiêu Sơn thành... còn cần nhiều chứng cứ hơn nữa sao?”

Cơ Hạo mỉm cười nhìn Đế Thích Đồ sắc mặt khó coi: “Bởi vì ngài xuất hiện, các chứng cớ này liền trở thành hoàn mỹ không tỳ vết! Đế Thích Đồ đại nhân tôn kính, ngài sẽ phát tài. Bởi vì, ta sẽ cho ngươi hồi báo rất hậu hĩnh.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.