Là tự tin sao?
Có lẽ là tự phụ!
Lúc Hồng Liên đạo nhân và Cơ Hạo dong dài, mấy vạn môn nhân của Hoa đạo nhân, Mộc đạo nhân thế mà lại chưa phát động đại trận, chỉ nhìn, cười, đang kiêu ngạo, đang tự hào.
Cho nên khi Cơ Hạo đem cả đống lôi hỏa cùng đạo phù uy lực lớn ném xuống, các đạo nhân này vừa mới vừa phát động đại trận. Không gian trong thụy khí tường quang bắt đầu cấp tốc chồng xếp, gấp gáp vặn vẹo, vạn dặm hư không bị áp súc thành một cục, trong một hạt bụi lại bị kéo ra khoảng cách dài đằng đẵng mấy vạn dặm.
Thời gian cũng bị nhiễu loạn, lúc nhanh lúc chậm, một bước một tầng trời, trong đại trận có mấy nơi chớp mắt vạn năm, có một số nơi thời gian bị đóng băng, hầu như lâm vào trạng thái đình trệ.
Thời không hỗn loạn ở trong đại trận tạo thành vô số phay đứt gãy, mỗi một phay đứt gãy đều ngưng tụ thành một đóa hoa sen đẹp đẽ. Vô số đóa hoa sen ghép lại, chính là chỗ huyền bí chân chính của Vô Lượng Liên Hoa Cảnh—— người bị nhốt vào đại trận, trừ phi có thần thông khai thiên tích địa của Bàn Cổ thánh nhân, hoặc là có vô thượng pháp lực cấp giáo chủ, nếu không không ai có thể phá trận mà ra.
Nhưng các đạo nhân này quá tự tin, hoặc nói bọn họ quá tự phụ, thời gian bọn họ phát động đại trận quá muộn.
Khi Hồng Liên đạo nhân bị Cơ Hạo tru sát, đạo đài bị Ôn Thần Phiên cắn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vu-than-ky/2185144/chuong-1232.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.