Chương trước
Chương sau
Đỉnh thủy động, một mảng lớn hàn quang màu bạc trắng đột nhiên tụ mà tán, hóa thành mưa ánh sáng đầy trời ùn ùn hắt xuống.

Trong nhiều điểm hàn quang, có một mảng lớn hạt cát màu đỏ tím mang theo một tia sương mù mơ hồ theo đó bay xuống, trong lúc nhất thời ngân quang, hồng quang ùn ùn rơi xuống, giống như vô số anh đào dần dần bay đi, quả nhiên đẹp đến cực hạn.

Trong ánh sáng mỹ lệ khôn cùng này nguy cơ bốn bề, Cơ Hạo bám vào ở trên sợi lông của Viên Lực thoát ly, cầm Thái Cực Càn Khôn Kính phóng ra một mảng lớn hàn quang vặn vẹo lay động, vô số hạt cát màu đỏ tím đột nhiên trào ra, không ngừng hướng một tia liên hệ trong minh minh giữa Cơ Hạo và mệnh ngẫu đánh tới.

Hàn quang lóe lên, hạt cát màu đỏ tím va chạm ở trên hàn quang chợt nổi lên các vầng sáng, phát ra tiếng vang ruồi lao vào cửa sổ giấy ‘Bốp bốp’. Hàn quang vặn vẹo, hạt cát màu đỏ tím không ngừng bị dịch chuyển ra ngoài, nhưng hạt cát kéo dài không dứt không ngừng ập tới, không ngừng rơi ở trên hàn quang.

“Lão gia hỏa này là... Hồng hoang Vực tổ, không phải nói, Vực tổ đã sớm ngã xuống, tộc đàn vực đã sớm tuyệt chủng sao?”

Viên Lực kề sát Cơ Hạo, chật vật nhìn hạt cát màu đỏ tím xung quanh gào thét xoắn tới, không dám thoát ly Thái Cực Càn Khôn Kính bảo hộ.

Trong lòng Cơ Hạo khẽ động, cúi đầu hướng người áo đen kia nhìn tới.

Vực, hồng hoang dị chủng, ai cũng không nói ra được thứ này bản thể bộ dáng thế nào, chỉ biết hắn thích ẩn thân trong chỗ tối, nếu có người đi ngang qua, hắn liền từ trong mồm phun ra cát độc công kích cái bóng người ta.

Nếu có ai cái bóng bị cát độc của hắn đánh trúng, sẽ bệnh hoạn quấn thân, đầu tiên là phát sốt rùng mình, sau đó là nôn mửa đi tả, cuối cùng toàn thân thống khổ không chịu nổi, kẻ nghiêm trọng sẽ bệnh nặng bỏ mình, thậm chí ngay cả hồn phách cũng sẽ bị cát độc làm tan rã.

Các độc vu của Vu Điện phi thường tò mò đối với ‘Vực’ một tộc loại này, thường có các vu tế Vu Điện lẩm bẩm oán giận Vu Điện không thể cung cấp mấy con Vực sống để bọn họ nghiên cứu một phen cát độc của vực rốt cuộc có bao nhiêu kỳ diệu và ác độc.

Nhưng dựa theo Vu Điện bí điển, một con Vực cuối cùng trong thiên địa hẳn là ở hơn hai ngàn năm trước, bị một con Thao Thiết coi là thức ăn nuốt rồi, từ đó về sau chưa từng có ai gặp một con Vực sống nữa, cho nên các vu tế Vu Điện tự nhiên cũng không có đối tượng có thể nghiên cứu.

Nhưng không ngờ, ở sâu trong thủy nhãn của sông Hoài, Cơ Hạo có thể gặp được Vực thuỷ tổ, con Vực đầu tiên trong thiên địa, lão gia hỏa được người ta coi là Vực tổ. Lão gia hỏa này cũng đã sống khỏe, như vậy một tộc Vực này tự nhiên không có khả năng tuyệt chủng!

“Lão tổ sống khỏe, sao có thế ngã xuống chứ?” Vực tổ cười ‘hắc hắc’, há mồm lại phun ra một mảng cát độc.

Ngấm ngầm hại người chỗ đáng sợ nhất là ở, cát độc của Vực căn bản không cần chạm đến bản thể con người, chỉ cần để cái bóng người ta, hoặc là khí tức con người để lại trên sự vật nào đó bị cát độc phun trúng, người ta sẽ lây dính độc tính cát độc.

Cát độc của Vực, có chút hương vị nguyền rủa từ xa của vu tế nhân tộc, hơn nữa so với lực lượng vu chú càng thêm quỷ bí khó lường.

Vừa rồi Cơ Hạo tế ra mệnh ngẫu Mộc tộc công kích thăm dò long quan, trên mệnh ngẫu Mộc tộc liền lây dính một tia khí tức của Cơ Hạo, Vực tổ miệng phun cát độc công kích mệnh ngẫu, cát độc liền theo một luồng khí cơ mệnh ngẫu và đầu ngón tay Cơ Hạo liên lụy thuận thế công kích tới.

Nếu không phải Thái Cực Càn Khôn Kính diệu dụng phi thường, Thái Âm Thần Quang phòng hộ chu toàn, Cơ Hạo sợ là đã trúng ám toán của Vực tổ.

Trước mắt Cơ Hạo và Viên Lực bại lộ chân thân, Vực tổ không ngừng phun ra từng ngụm từng ngụm cát độc, không bao lâu hạt cát màu đỏ tím mang theo sương mù màu đỏ bao vây Cơ Hạo cùng Viên Lực nhiều tầng, vô số hạt cát không ngừng phun ra, ‘Rầm rầm’ va chạm trên Thái Âm Thần Quang.

“Hồng hoang Vực tổ, ngươi đã chưa ngã xuống, cũng chưa đoạn tử tuyệt tôn, các ngươi nấp ở trong thủy nhãn này làm chi?” Cơ Hạo nhìn Vực tổ phun từng ngụm từng ngụm cát độc, lạnh lùng hỏi một câu.

“Lão tổ cần gì nói cho ngươi?” Vực tổ hưng phấn đến mức gương mặt cũng đang run rẩy, hắn hoa chân múa tay cười nói: “Lão tổ nghẹn ở nơi đây cũng mấy ngàn năm rồi, trông mấy cái quan tài này quá ngột ngạt! Hắc hắc, ngươi muốn từ chỗ lão tổ nhận được đáp án... Xin ta, quỳ xuống xin ta đi!”

Thân thể nhoáng lên một cái, Vực tổ bị bám một hàng thủy tích nháy mắt đến Cơ Hạo cùng Viên Lực trước mặt, hắn hướng Cơ Hạo làm cái mặt quỷ, cười ‘khì khì’ nói: “Hoặc là, ngươi buông ra bảo bối này, để lão tổ phun cát độc đầy mặt ngươi, chỉ cần ngươi sau khi trúng cát độc của lão tổ ba ngày không chết, ngươi hỏi cái gì, lão tổ sẽ trả lời cái đó!”

Cơ Hạo nhíu nhíu mày, hắn cũng không có hứng thú đánh giá uy lực cát độc của Ngu tộc. Loại dị chủng thiên địa sinh thành này, sinh linh sinh ra trong hồng hoang sau khi khai thiên tích địa, ai biết bọn họ có thần thông bản lĩnh cổ quái nào? Cơ Hạo không muốn lật thuyền trong mương, ở nơi này vô duyên vô cớ chịu khổ.

Nhìn thấy Cơ Hạo không hé răng, Vực tổ giống như đụng phải chuyện gì đáng giá ăn mừng, vẻ mặt tỏa sáng cười phá lên: “Ngươi không dám, ngươi không dám nếm thử cát độc của lão tổ! Ha ha ha, các ngươi biết uy danh của lão tổ, các ngươi biết lão tổ lợi hại!”

Vực tổ có chút điên điên khùng khùng vòng quanh Cơ Hạo và Viên Lực hoa chân múa tay nhảy lên, hắn nhảy nhót một hồi lâu, đột nhiên mặt lạnh đi, vẻ mặt âm trầm nhìn chằm chằm Viên Lực đánh giá cao thấp một phen.

Viên Lực ‘Soạt’ một cái rút ra Bàn Long Bổng Vũ Dư đạo nhân ban cho, chỉ vào Vực tổ quát: “Ngươi nhìn ta làm chi?”

Vực tổ vươn ngón tay dài nhỏ dinh dính, giống như xúc tu độc trùng, nhẹ nhàng điểm điểm Viên Lực: “Thế nào, tiểu gia hỏa, ngươi là con Vô Chi Kỳ à? Mùi khỉ thật đậm, lão tổ ngửi là biết!”

Viên Lực vung tay đem Bàn Long Bổng nghịch cái hoa côn, hắn cười lạnh nói: “Không sai, ta là con Vô Chi Kỳ, vậy lại làm sao?”

Khuôn mặt Vực tổ căng thẳng một chút, sau đó rốt cuộc kiềm chế không được, hắn điên cuồng cười lên: “Vậy lại như thế nào? Ta muốn đi cáo trạng, ha ha ha, cáo trạng con Vô Chi Kỳ... Không, cáo trạng Vô Chi Kỳ cấu kết nhân tộc, bán đứng Cộng Công nhất tộc, ta muốn để Vô Chi Kỳ lão đầu khỉ đó biết tay!”

Vực tổ hưng phấn đến cực điểm mở to mắt nhìn, hung tợn nhìn chằm chằm Viên Lực giận dữ hét: “Mọi người đều là thân phận như nhau, dựa vào cái gì Vô Chi Kỳ hắn có thể làm thuỷ thần sông Hoài, ở bên ngoài vẻ vang vô số, còn có thể hưởng thụ vô số nhân tộc cung phụng, ăn ngon uống ngon chơi vui? Mà lão tổ ta, thì phải tránh người ta trốn ở trong thủy nhãn này, cả ngày bầu bạn ba cái quan tài tử khí âm u?”

“Chức ti quan trọng cái rắm chó gì, sự tình quan trọng nhất gì, cái gì tương lai công đầu, cái gì về sau hậu thưởng... Lão tổ bị nhốt ở trong thủy nhãn này... A, có gì khác với ngồi tù?” Vực tổ khàn giọng thét dài: “Cho dù bị Nhân Hoàng trừng phạt nhốt ở trong nhà giam trước đại điện thảo luận chính sự, trái phải còn có kẻ xui xẻo nói chuyện phiếm, còn có thể nhìn thấy vật còn sống, nhưng ở nơi này...”

Thét dài một tiếng, đôi mắt Vực tổ lồi ra, há mồm phun ra một ánh lửa màu đỏ tím, hung hăng đánh vào trên Thái Âm Thần Quang màu bạc trắng Thái Cực Càn Khôn Kính phóng ra.

Hai bóng người mông lung đột ngột từ bên người Vực tổ chạy ra, đó là hai hình người sóng nước ngưng tụ thành, là mệnh ngẫu tổ linh thủy tộc Bàn Hi thế giới chế tạo. Hai mạng ngẫu một trái một phải lao tới bên người Vực tổ, trong tay hai quả lôi hỏa màu vàng to bằng nắm tay ‘Ông’ một cái phát nổ.

Một quầng sáng màu vàng đường kính nghìn trượng bao lấy Vực tổ, một đợt lôi quang có tính hủy diệt không ngừng quay cuồng đánh phá trong một mảng ánh sáng vàng này, mơ hồ chỉ nghe thấy tiếng thét khàn cả giọng của Vực tổ không ngừng truyền đến.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.