Chương trước
Chương sau
Vách đồng màu đen, thuỷ vực yên tĩnh trong suốt thấy đáy, cực âm sát thần nấp ở trong vách động rục rịch, còn có ba cái long quan đồng đen tản mát ra hàn khí nồng đậm trên tế đàn màu đen sâu ngàn dặm phía dưới đáy nước.

Thủy nhãn này của sông Hoài tràn ngập khí tức tà dị, Viên Lực cũng thấy được ba cái long quan toàn thân cứng ngắc lơ lửng trong làn nước, mỗi một sợi lông màu bạc ở toàn thân đều dựng thẳng tắp như kim sắt.

Một áp lực cực nhạt, cực nhạt, giống như ở trong vạn dặm thuỷ vực nhỏ một giọt máu tươi tản mát ra mùi máu tươi mơ hồ từ trong long quan khuếch tán ra. Áp lực này ngay cả Cơ Hạo cũng khó phát hiện, nhưng với Viên Lực mà nói, áp lực đó như trời long đất lở, như thiên địa sụp đổ, gào thét mênh mông cuồn cuộn như một vạn con cự long giận dữ gầm lên đồng thời bộc phát trong linh hồn hắn.

Đầu gối Viên Lực đột nhiên mềm nhũn, thiếu chút nữa quỳ xuống.

Đây là sự sợ hãi nào đó bắt nguồn từ chỗ cực sâu của huyết mạch, một loại sợ hãi trời sinh. Như con cá con tôm bình thường đụng phải chân long, áp chế trời sinh đến từ trong huyết mạch, sẽ khiến những con cá con tôm đó chật vật như Viên Lực hiện tại.

“Trong quan tài kia... Không phải người!” Viên Lực gian nan lẩm bẩm một tiếng.

《 Hỗn Thế Kinh 》 tự phát vận chuyển, trong cơ thể Viên Lực một sự hung hãn hồng hoang dã man gào thét xông lên, mắt hắn chợt biến thành một mảng màu đỏ tươi, một sự tức giận không thể ngăn chặn tràn ngập toàn thân, cơ bắp toàn thân hắn phồng lên, chậm rãi thẳng lưng lên.

Hắn rất kiên định nói với Cơ Hạo: “Sư huynh, trong quan tài này, tuyệt đối không phải người.”

Cơ Hạo nhíu mày, vừa rồi khí huyết Viên Lực biến hóa hắn cảm giác cực kỳ rõ ràng, tinh khí thần toàn thân Viên Lực chợt héo rút trong nháy mắt, sau đó một luồng sát khí tức giận đáng sợ từ trong cơ thể hắn lao ra, nháy mắt kích thích tinh khí thần hắn bành trướng mấy chục lần, đem sự yếu đuối héo rút, uể oải kia cọ rửa không còn thấy bóng dáng tăm hơi.

Linh hồn Viên Lực chịu sự áp chế nào đó, nhưng Cơ Hạo hoàn toàn chưa thể cảm nhận được loại áp chế này.

Thần thức khổng lồ như thực chất chậm rãi khuếch tán, Cơ Hạo bám vào ở trên sợi lông của Viên Lực, từng luồng sáng màu vàng, màu bạc như có như không ẩn hiện ở bên người Viên Lực. Cơ Hạo dốc hết toàn lực điều động thần thức, tìm tòi từng chút dị động trong hư không xung quanh.

Cuối cùng, Cơ Hạo cảm nhận được một tia tinh thần uy áp mỏng manh đến cực điểm, hầu như có thể xem nhẹ bất kể.

Tinh thần uy áp mỏng manh như thế, lại thiếu chút nữa ép sập Viên Lực? Nếu không phải Vũ Dư đạo nhân truyền thụ 《 Hỗn Thế Kinh 》 kích phát sự kiệt ngạo bất tuân, tinh thần cuồng bạo chiến thiên đấu địa trong xương tủy Viên Lực, Viên Lực thậm chí sẽ bị uy áp mỏng manh này ép tới mức ngất nhỉ?

“Có chút cổ quái, cẩn thận tuyệt vời!” Cơ Hạo thấp giọng lẩm bẩm một tiếng: “Ừm, ngươi tạm đừng nhúc nhích.”

Lặng lẽ tế ra Thái Cực Càn Khôn Kính, Cơ Hạo phun lên một đạo nguyên khí, trong Thái Cực Càn Khôn Kính phun ra một đạo u quang màu bạc, bao phủ trên người Viên Lực. Viên Lực thi triển Thái Âm Độn Pháp, phối hợp Thái Âm Thần Quang trong Thái Cực Càn Khôn Kính cùng nhau phát động, thân theer hắn nhất thời biến mất vào hư không, không lưu lại bất cứ dấu vết nào.

Cơ Hạo lục lọi hồi lâu trong vòng tay của mình, những năm gần đây trải qua vài lần chiến tranh, chém giết, hắn đã vơ vét vô số đồ chơi cổ quái.

Tìm tòi ước chừng một khắc đồng hồ, Cơ Hạo lấy ra một con rối nhỏ điêu khắc từ gỗ. Đây là thế thân mệnh ngẫu (hình nhân thế mệnh) một vị tổ linh Mộc tộc của Bàn Hi thế giới chế tạo, có các loại diệu dụng cực kỳ kỳ dị, sức chiến đấu của bản thân cũng đủ để chống đỡ với Vu Đế nhân tộc Vu Đế cảnh vừa mới bước vào.

Đem mấy khối mộc hệ tinh thạch đỉnh cấp của Bàn Hi thế giới nhét vào trong mệnh ngẫu, Cơ Hạo niệm tụng một tiếng chú ngữ, vung tay đem mệnh ngẫu to bằng bàn tay ném ra.

Sau đó Cơ Hạo lại ở trong vòng tay lục lọi một phen, lấy ra rất nhiều vật vụn vặt lần lượt bỏ thêm vào tinh thạch sau đó ném ra ngoài.

Mệnh ngẫu của Mộc tộc vừa ra tay đã phóng ra một mảng lục quang xanh lét, mệnh ngẫu to bằng bàn tay nhoáng lên trên không một cái, lập tức hóa thành cao khoảng tám thước. Bề ngoài không có gì khác biệt với người sống. Thân thể mệnh ngẫu chỉ có làn da và tóc, đôi mắt màu xanh lục trầm xuống, kéo theo một mảng lớn bọt nước tinh tế hướng phía đáy thủy động chìm xuống.

Thủy động sâu tới ngàn dặm, tốc độ mệnh ngẫu chìm xuống không nhanh, qua đại khái nửa canh giờ, hắn mới tới gần chỗ cách hắc ngọc tế đàn không đến hai mươi dặm. Hắn dừng động tác, lơ lửng trong nước, cúi đầu hướng tế đàn hắc ngọc bắt đầu đánh giá cao thấp.

Cơ Hạo bắt một ấn quyết, thấp giọng niệm chú ngữ, hai tay mệnh ngẫu liền kết một ấn quyết quái dị, dòng nước bên người hắn bắt đầu kịch liệt dao động, trong cơ thể mệnh ngẫu từng đạo lôi quang nhỏ bé trào ra, kèm theo tiếng phong lôi trầm thấp, trong lòng bàn tay mệnh ngẫu ngưng tụ một vầng lôi quang màu tím to bằng vại nước.

“Thanh Mộc... Phá Tà Lôi!” Môi mệnh ngẫu khẽ khép mở, khàn khàn vô cùng nói ra từng chữ một tên của một chiêu này.

Thanh Mộc Phá Tà Lôi, ở trong con dân Mộc tộc của Bàn Hi thế giới là lôi pháp chiến đấu thường dùng nhất. Loại lôi pháp này nếu phát động trong rừng rậm, sẽ dẫn phát thanh mộc linh khí nồng đậm trong rừng rậm không ngừng rót vào trong lôi pháp, vận dụng một phần lực lượng của bản thân, thì có thể phát ra uy lực lôi đình gấp vạn lần, là lôi pháp uy lực lớn cực kỳ thực dụng.

Ở trong nước thi triển ra, Thanh Mộc Phá Tà Lôi tự nhiên không thuận buồm xuôi gió như lúc thi triển trong rừng rậm, nhưng ngũ hành tương khắc thủy sinh mộc, xung quanh không ngừng có thủy linh chi khí nồng đậm rót vào trong lôi quang, lôi quang màu tím ban đầu liền dần dần có thêm một tia màu u lam.

Thanh Mộc Lôi Pháp vốn thuần túy bỗng gia tăng một tia hậu thiên quý thủy âm hàn chi khí, lôi pháp trở nên càng thêm âm nhu nội liễm.

Vang lên ‘Xẹt’ một tiếng, hai tay mệnh ngẫu hướng ra ngoài vung lên, lôi quang xé rách sóng nước, hung hăng hướng một cái long quan toàn thân điêu khắc đầy hoa văn rồng ném tới. Lôi quang tốc độ cực nhanh, trong chớp mắt đã tới chỗ trên không long quan cách không đến ba trượng.

Một cái bóng người đột ngột xuất hiện trên không long quan, một mảng lớn hàn khí bốc lên, bóng người vung tay phải, lôi quang mệnh ngẫu phóng ra bị hắn chụp vào trong tay.

“Con cháu Vô Chi Kỳ càng ngày càng không nên thân, loại nào cũng cho vào!” Bóng người khàn khàn cười lạnh ‘hắc hắc’: “Lấy thực lực của Vô Chi Kỳ hắn, hậu thế sao lại kém tới mức như vậy? Chẳng lẽ đám nhãi thủy hầu kia, cũng không phải con hắn?”

Trong tiếng cười ‘khì khì’, hai tay bóng người xoa nắn một trận, lôi quang mệnh ngẫu phóng ra bị hắn chà xát nát bét, hóa thành vô số luồng điện nhỏ bé tiêu tán trong nước. Bóng người mặc áo choàng màu đen ngẩng đầu, lộ ra một gương mặt trắng bệch dữ tợn khó coi.

Da mặt trắng bệch hầu như trong suốt, trên da mặt bóng người mọc vô số vảy nhỏ rậm rạp, ở trên mặt hắn phác họa ra hoa văn kỳ dị. Gương mặt hắn không giống người, trái lại giống như thể tổng hợp của thằn lằn cùng cóc, cái miệng rộng hầu như xé rách cả gương mặt, môi là màu đỏ tím cực kỳ quái dị.

“Không phải người sống, chỉ là một con rối gỗ nho nhỏ?” Bóng người có chút tố chất thần kinh lẩm bẩm: “Nhưng ở trước mặt Câu Hồn Sa của ta, ngươi trốn xa bao nhiêu cũng vô dụng, vô dụng, vô dụng, thật vô dụng!”

Bóng người cười ‘Xùy xùy’ vài tiếng, đột nhiên há mồm, một mảng cát xám xịt gào thét hướng mệnh ngẫu phun lên.

Thân thể mệnh ngẫu nhoáng lên một cái, bị hạt cát cuốn lấy, thân thể liền chợt tan rã thành vô số vụn gỗ thật nhỏ.

Cơ Hạo bám vào ở trên lông của Viên Lực trái tim đột nhiên co giật, trong minh minh một nguy cơ rất lớn đã ập tới.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.