Chương trước
Chương sau
“Ồ, thật là sinh mệnh thú vị!”

Da Ma Sát Nhất mở mắt, trong con mắt dựng thẳng ở mi tâm hiện lên một mảng u quang. Với hắn mà nói, tình huống cuộc đời ‘Ôn Thần’ chỉ là thú vị mà thôi. ‘Ôn Thần’ tuy cường đại, Da Ma Sát Nhất thờ phụng lại là Ám Nhật của Bàn Ngu thế giới, thần linh dị giới cường đại hơn nữa đối với hắn cũng không có bất cứ ý nghĩa gì.

“Đạo thật huyền ảo!”

Khác với Da Ma Sát Nhất, Cơ Hạo ở trong cuộc đời dài đằng đẵng của ‘Ôn Thần’, cảm nhận được lại là đại đạo diệu lý Hồng Mông hỗn độn thế giới nhìn như một mảng hồ dán, thực ra huyền diệu vô cùng, biến hóa trác tuyệt.

‘Ôn Thần’ du lịch ở trong Hồng Mông hỗn độn, hắn vào sống ra chết xông qua các tuyệt cảnh kia, các loại bí cảnh thần diệu tuyệt luân, quỷ bí khó lường, đều là ngưng hiện cụ thể của các loại pháp tắc kỳ dị trong Hồng Mông hỗn độn.

Chỉ là thô sơ giản lược xem một phen lịch duyệt cuộc đời của ‘Ôn Thần’, đại nhật nguyên thần trong thần hồn không gian của Cơ Hạo liền chợt bành trướng một vòng, phát ra ánh sáng màu đỏ càng thêm huy hoàng tráng lệ.

Trong đại nhật nguyên thần, thái dương đại đạo biến thành bóng người màu vàng, Thái Âm đại đạo biến thành bóng người màu bạc, cũng trở nên càng thêm rõ ràng. Nhất là trên gương mặt bóng người màu vàng kia đã mơ hồ có thể thấy được ngũ quan xuất hiện, diện mạo lại giống Cơ Hạo như đúc.

Nhưng thu hoạch lớn nhất, lại là khi Cơ Hạo giao thủ với Da Ma Sát Nhất, từ trong mảnh vỡ của Ám Nhật pháp tắc lĩnh ngộ hủy diệt đại đạo tiến một bước dài. Ngoài đại nhật nguyên thần, hào quang góc cạnh màu đen như thực chất, khiến đại nhật nguyên thần của Cơ Hạo quả thực biến thành một viên thương nhĩ tử trong đỏ ngoài đen, u quang góc cạnh màu đen phun ra nuốt vào bất định, làm đại nhật nguyên thần của Cơ Hạo nhìn qua rất tà dị.

Càng làm Cơ Hạo cũng không thể ngờ được là, ở trong đại nhật nguyên thần, ở phía sau bóng người hai màu vàng bạc, một cái bóng người màu đen cực kỳ ảm đạm lặng lẽ hiện lên.

Cái bóng người màu đen này toàn thân tràn ngập khí tức hủy diệt đáng sợ, bóng người hắn cực kỳ mỏng manh, cả bóng người chỉ là một mảng khí đen mờ nhạt phác họa thành, như một hơi cũng có thể đem nó thổi tắt.

Tuy mỏng manh, nhưng hắn quả thật đã xuất hiện! Điều này đại biểu cảm ngộ của Cơ Hạo ở trên đạo hủy diệt đã đến trình tự nào đó cực cao.

“Hủy diệt đại đạo?” Cơ Hạo hơi ngẩn ngơ, hắn đột nhiên nhớ tới cảnh tượng hoành tráng, ở trong tình huống cuộc đời ‘Ôn Thần’ nhìn thấy, sau khi Bàn Cổ thế giới mở, ức vạn hỗn độn ma thần quần công, Bàn Cổ thân hình khổng lồ cầm cây rìu khổng lồ chém giết ba ngàn vạn ma thần.

Cây rìu khổng lồ trong tay Bàn Cổ khi vung lên, lưỡi rìu tựa như là một mảng tối đen, như hào quang góc cạnh màu đen ngoài đại nhật nguyên thần của Cơ Hạo.

“Chỉ là chiêu thức của Bàn Cổ cũng quá đơn sơ chút.” Cơ Hạo nhớ lại cảnh tượng Bàn Cổ chiến đấu ‘Ôn Thần’ nhìn thấy, không khỏi lắc lắc đầu. Theo Cơ Hạo thấy, đó quả thực chỉ là một con tinh tinh cao lớn khỏe mạnh, mang theo một thanh rìu lưỡi to bổ chém lung tung, tuy lực lớn thế trầm, nhưng không có chút kết cấu.

‘Tê’ một tiếng hít khí truyền đến, sương mù màu xám tràn đầy trong đại trướng dần dần nhập vào thất khiếu Vũ Mục. Khí tức ‘Ôn Thần’ chậm rãi tiêu tán, không còn lại chút nào nữa trong thiên địa.

‘Ôn Thần Phiên’ phát ra hào quang rạng rỡ lơ lửng ở đỉnh đầu Vũ Mục, từng làn sương mù màu xám cuộn ngược xuống, không ngừng rót vào thân thể Vũ Mục. Trái tim Vũ Mục nhảy lên mạnh mẽ, tiếng tim đập nặng nề rõ ràng có thể nghe được, mơ hồ tác động khí huyết của Cơ Hạo cùng Da Ma Sát Nhất.

Cơ Hạo kinh hãi nhìn về phía Vũ Mục, tiếng tim đập ‘Thùng, thùng’ không ngừng từ trong cơ thể hắn truyền đến, thanh âm đó tà dị đến cực điểm, như vô số bạch tuộc nhiều trảo từ bốn phương tám hướng quấn quanh lên, cuốn lấy trái tim Cơ Hạo, muốn khống chế tần suất tim hắn đập.

‘Thùng’ một tiếng vang lớn, Cơ Hạo còn chưa có bất cứ phản ứng nào, trái tim hắn lại chủ động hung hăng nhảy một cái.

Một tiếng tim đập thanh thúy cao vút từ trong ngực Cơ Hạo truyền đến, đem tiếng tim đập của Vũ Mục chấn động phá thành mảnh nhỏ. Ôn Thần Phiên đỉnh đầu Vũ Mục kịch liệt nhoáng lên một lần, Vũ Mục đã gầy tới mức da bọc xương đột nhiên mở mắt.

Một tầng khí xám nồng đậm bao trùm đôi mắt Vũ Mục, hắn hít một hơi thật sâu, hít khí thật dài duy trì ước chừng một khắc đồng hồ.

Linh khí cuồn cuộn trong thiên địa không ngừng bị Vũ Mục nuốt vào, thân thể Vũ Mục đã gầy đến mức chỉ còn lại có một tầng da nhanh chóng mượt mà lên, một tầng màu máu nồng đậm tái hiện ở trên khuôn mặt khô gầy tái nhợt của hắn. Hắn chậm rãi đứng lên, da thịt trên người phồng lên như khí cầu.

Trắng nõn, nhẵn nhụi, tất cả dị sắc trên làn da Vũ Mục đều đã biến mất, Cơ Hạo phát ra thần thức hướng thân thể hắn bao phủ, nhưng khí tức của Vũ Mục trở nên cực kỳ thâm thúy mà thần dị, mặc cho thần thức của Cơ Hạo vây quanh thân thể Vũ Mục quét loạn, lại chỉ có thể mơ hồ phát hiện nơi này tựa như có tồn tại nào đó, nhưng căn bản không thể nắm chắc cường độ hình thể và khí tức của Vũ Mục.

“Ừm? Được rồi?” Cơ Hạo tiến lên một bước, có chút khẩn trương nhìn Vũ Mục.

Vũ Mục vươn tay, dùng sức gãi gãi đầu: “Hình như là xong rồi? Thiên Tai đã hòa hợp một thể với ta... Cũng không thể nói như vậy, ta đem Thiên Tai ăn luôn... hình như vậy cũng không đúng. Dù sao, hiện tại ta có thể khống chế hoàn mỹ Thiên Tai, hơn nữa...”

Đưa tay đem Ôn Thần Phiên tạo hình dữ tợn kỳ dị lấy xuống, Vũ Mục quơ quơ Ôn Thần Phiên, cười ha ha hướng Cơ Hạo nói: “Trong này còn đặt rất nhiều thứ tốt. Ừm, ví dụ như nói, cái Ôn Hoàng này!”

Tay Vũ Mục vươn vào Ôn Thần Phiên, mặt cờ mỏng manh giống như không đáy, đem nửa cánh tay của hắn nuốt vào.

Ở trong Ôn Thần Phiên mò mẫm một phen, Vũ Mục lôi ra một con châu chấu màu xám to bằng bàn tay. So sánh với châu chấu bình thường, con châu chấu màu xám mày một đôi răng nanh thật lớn, cánh sau lưng đặc biệt lớn hơn một chút, trên cái bụng màu xám mơ hồ có thể thấy được một ít hoa văn cực kỳ tươi sáng cấu thành phù văn quái dị.

“Ta cũng không ngờ, bản ngã ý thức của bảo bối này vẫn còn.” Vũ Mục lẩm bẩm: “Là bảo bối này nói cho ta biết, ta có thể lấy thân thử độc, dám đem ‘Thiên Tai’ ôn độc như vậy nuốt vào trong cơ thể, cái này phù hợp ý chí ‘Ôn Thần’ năm đó lưu lại, cho nên hắn mới lựa chọn ta, đem Ôn Thần truyền thừa cho ta.”

“Ôn Hoàng này, là độc môn bảo bối của ‘Ôn Thần’ năm đó, số lượng vô cùng vô tận, càng có thể phi hành tuyệt tích, là trợ thủ hắn hành ôn tán ôn. Cộng thêm Ôn Thần Phiên này, ta có thể bày ra vạn dặm Ôn Hoàng trận, khiến đám thủy tộc kia đều lây nhiễm thiên tai ôn dịch.”

“Có thể thu thập không?” Cơ Hạo vội vàng hỏi hắn.

“Yên tâm đi, có thể phóng có thể thu, hơn nữa ta có thể khống chế bọn nó, chỉ có tác dụng đối với thủy tộc!”

Vũ Mục cười ha ha vỗ vỗ cái bụng một lần nữa tròn trịa lên, tay cầm Ôn Thần Phiên dùng sức nhoáng lên một cái, nhất thời một mảng lớn sương mù màu xám quay cuồng tràn ra, trong tiếng ‘Ong ong’, nói không nên lời có bao nhiêu vạn ức con Ôn Hoàng từ trong Ôn Thần Phiên bay ra.

Những con Ôn Hoàng kia lớn khoảng một thước, nhỏ so với kiến bay còn nhỏ bé hơn trăm ngàn lần, đủ để từ trong lỗ chân lông người ta dễ dàng chui vào.

Ôn Hoàng nhỏ bé như thế, người không có đại thần thông, đại pháp lực căn bản không thể phát hiện bọn chúng tồn tại, dùng để phát tán ôn dịch thật sự là trợ thủ cực kỳ đáng sợ.

Sương mù màu xám lao ra khỏi trung quân đại trướng, chạy ra khỏi thành trại, hóa thành hai con rồng dài màu xám, một đông một tây kề sát mặt nước, hướng thủy yêu đại quân cuồn cuộn hành quân ở hai phương hướng lao đi.

‘Vù’ một cái, sương mù màu xám cuốn qua thủy yêu đại quân.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.