Chương trước
Chương sau
Bắt cóc?

Cơ Hạo vẻ mặt cổ quái nhìn Da Ma La Gia: “Lời này nói từ đâu vậy? Da Ma Sam Gia là vì trốn tránh hôn ước rời nhà trốn đi à? Ta nhiều nhất xem như thu nhận chứa chấp cô ấy... Giống như làm việc thiện, ở trên đường nhìn thấy mèo con thỏ nhỏ không có chỗ dựa, cha mẹ mặc kệ, ta tốt bụng thu lưu cô ấy!”

Sắc mặt Da Ma La Gia và Da Ma Sát Nhất trở nên cực kỳ khó coi.

Không nơi nương tựa? Cha mẹ mặc kệ? Trong lời nói của Cơ Hạo sao lại lộ ra một hương vị khó coi thế?

“Nếu Da Ma Sam Gia đồng ý rời khỏi Nghiêu Sơn lĩnh, cô ấy có thể rời khỏi bất cứ lúc nào!” Cơ Hạo cười rất sáng lạn: “Nhưng nàng nói cho ta, nàng có một tỷ tỷ lòng địa như rắn rết, cho nên...”

“Câm miệng!” Da Ma La Gia hét một tiếng giận dữ, trong đôi mắt của nàng hắc khí đại thịnh, từng vòng khói đen chảy xiết trống rỗng sinh ra, quay quanh thân thể hắn cấp tốc xoay tròn như vòi rồng. Càng làm Cơ Hạo thấy mà than thở là, trong khói đen lại còn có các đóa hoa hồng màu đen to bằng nắm tay dần dần tràn ra.

Không đề cập tới uy lực một chiêu này của Da Ma La Gia như thế nào, chỉ riêng thanh thế này, còn có hiệu quả thanh quang mỹ lệ đó, Cơ Hạo đều có thể chấm điểm tối đa cho nàng.

“Thẹn quá hóa giận?” Cơ Hạo cười: “Tuy không nói chuyện nhiều với cô ấy, nhưng nhìn ra được, Da Ma Sam Gia tâm cảnh tinh thuần, trời sinh đạo tâm tự nhiên, nàng cực kỳ sâu sắc đối với lòng người cảm xúc bên ngoài... Xem ra, ngươi đối với cô ấy quả nhiên không có cảm tình gì.”

Sắc mặt Da Ma La Gia càng thêm âm trầm, nàng nhìn chằm chằm Cơ Hạo, hít thở thật sâu.

Lời nói của Cơ Hạo như một con dao nhỏ, đem một ít vết thương trong lòng nàng không muốn bại lộ với ai mạnh mẽ xé ra, vết thương đang đổ máu, nàng đau đến mức lục phủ ngũ tạng cũng đang run rẩy. Da Ma La Gia quả thực mang một số ác ý cực kỳ mịt mờ nào đó đối với Da Ma Sam Gia, nhưng nàng luôn cho rằng, ác ý đó trừ chính nàng cùng Da Ma Sát Nhất, thì không có ai biết được.

“Ngươi đòi tiểu nha đầu này?” Da Ma La Gia nhanh chóng chuyển đổi đề tài, ra sức đoạt lại quyền chủ động.

Nàng hướng Tuyết Lăng trong tay chiến sĩ Già tộc ngoài mười mấy dặm phía sau chỉ chỉ, gương mặt âm trầm chợt toả sáng. Một cơn cuồng phong thổi qua, mái tóc dài của Da Ma La Gia hầu như buông đến chỗ mắt cá chân theo gió nhảy múa, phối hợp váy dài màu đen chấm đất cùng hoa hồng đen bay múa bên người, Da Ma La Gia ở nháy mắt đó phóng ra vẻ đẹp tuyệt thế là Viên Lực nuốt thật sâu một ngụm nước bọt.

“Ồ... Tiểu hầu tử, tình nhân của ngươi ở đây, trong bát còn chưa ăn hết, đã nghĩ tới trong nồi?” Cơ Hạo không quan tâm lời Da Ma La Gia nói, mà là thoải mái đi trêu chọc Viên Lực.

Viên Lực mặt đầy lông rậm xấu hổ cười cười, quay đầu không đi nhìn Da Ma La Gia, nhưng khuôn mặt khỉ của hắn lại ‘vù’ một cái đỏ lên. Cho dù có lông rậm che lấp gương mặt, vẫn không giấu được màu đỏ trên mặt hắn.

Nụ cười của Da Ma La Gia chợt biến mất, nàng siết chặt nắm tay, cắn răng hung tợn nhìn chằm chằm Cơ Hạo.

Cơ Hạo lời này nói... chỉ con khỉ hỗn huyết chết tiệt kia, hắn có tư cách gì tơ tưởng Da Ma La Gia? Cơ Hạo đem Da Ma La Gia coi là gì? Nàng chính là một trong mười hai vị chấp chính đại đế tôn quý nhất Ngu tộc, mà Viên Lực thì sao?

“Nghiêu Hầu... Cơ Hạo!” Da Ma La Gia từ trong kẽ răng bật ra vài chữ, nàng nghiến răng cười lạnh nói: “Ngươi còn cần mạng của nha đầu này hay không? Ngươi nói thêm câu nào nhảm nhí nữa, vặn đứt đầu của ả cho ta!”

Một câu cuối cùng, Da Ma La Gia là hướng chiến sĩ Già tộc phía sau nói.

Chiến sĩ Già tộc kia cười ‘khà khà’ một tiếng, vươn hai ngón tay nhẹ nhàng nắm đầu Tuyết Lăng. Hắn hướng Cơ Hạo gật gật đầu, giọng quái dị cười nói: “Tiểu tử, chỉ cần ngón tay ta khẽ động, ‘Rắc’ một cái, đầu Thái Cổ Huyền Ly này sẽ không còn nữa!”

Viên Lực bị dọa tới mức toàn thân run rẩy, kinh hãi hướng phía trước nhảy dựng, khàn giọng kêu lên ‘Đừng’!

Viên Lực nhảy dựng lao ra xa mấy chục trượng, xem tư thế đó rõ ràng là có ý lao về phía Da Ma La Gia phát động công kích.

Da Ma La Gia đứng tại chỗ không nhúc nhích, Da Ma Sát Nhất đột nhiên bước ra một bước, bàn tay trái kéo theo một làn khói đen hướng ngực Viên Lực vỗ xuống.

Có một tiếng trầm nặng, bàn tay Da Ma Sát Nhất nặng nề vỗ vào trên ngực Viên Lực, Viên Lực rít lên một tiếng, há mồm phun ra một dòng máu tươi, thân thể nhoáng lên một cái, lại là một tầng da khỉ khô quắt bóc ra, chân thân hắn mang theo một luồng sáng màu bạc, toàn thân run lên lắc mình về tới bên cạnh Cơ Hạo.

Còn chưa chờ Viên Lực mở miệng nói chuyện, sắc mặt hắn biến đổi một lần nữa, hắn thét dài một tiếng, lông rậm màu bạc ở toàn thân phun ra một luồng sáng bạc lấp lánh loá mắt, lông bạc toàn thân dài nửa thước dựng thẳng lên từng sợi, theo một tiếng nổ nặng nề, lông bạc trên thân Viên Lực vỡ vụn từng sợi một, một mảng ánh sáng màu bạc từ trong thất khiếu hắn phun ra, nháy mắt bay ra ngoài mấy chục trượng một lần nữa ngưng tụ thành bản thể Viên Lực.

“Lợi hại!” Viên Lực thất khiếu đổ máu, nghĩ mà sợ nhìn Da Ma Sát Nhất: “Ngươi vậy mà liên tục hủy hai đại thế thân của ta.”

“Không sai!” Da Ma Sát Nhất âm trầm nhìn Viên Lực một cái: “Có thể chịu một chưởng của ta mà không chết... Lấy thực lực của ngươi, thật sự là ra ngoài người ta dự kiến!”

Viên Lực chớp mắt, không ngừng nghiêng đầu nhìn về phía Cơ Hạo. Một chưởng đó của Da Ma Sát Nhất chất chứa sự khủng bố thật lớn, khi bị bàn tay của hắn đánh trúng, Viên Lực cảm giác linh hồn của mình cũng như bị nhốt ở trong một quan tài tối như mực kín không kẽ hở, có vô số oan hồn quấn lên, muốn đem linh hồn hắn triệt để xé thành phấn.

Nếu không phải Viên Lực tu luyện thái âm chi lực đối với các loại năng lượng mặt trái có lực lượng dung hợp thâu tóm cực mạnh, Viên Lực đã vĩnh viễn trầm luân ở trong một mảng bóng đêm tuyệt vọng kia.

Thực lực Da Ma Sát Nhất quá mạnh, Viên Lực tự biết hắn không phải đối thủ, cho nên hắn chỉ có thể đem hy vọng gửi gắm trên người Cơ Hạo. Hắn chớp mắt, vẻ mặt đáng thương nhìn Cơ Hạo, nhìn bộ dáng hắn hận không thể nhào lên ôm đùi Cơ Hạo.

Nhìn thoáng qua Viên Lực không chịu cố gắng, Cơ Hạo vỗ vỗ tay cười nhìn Da Ma La Gia: “Được, không nói nhảm nữa, chỉ rõ ra, ta muốn tiểu nha đầu kia, ngươi muốn thế nào mới bằng lòng thả người.”

Hơi dừng một chút, thanh âm Cơ Hạo chợt lạnh đi: “Nói chút phương án có thành ý, khả thi, nếu ngươi dám công phu sư tử ngoạm... Ta xoay người đi ngay, ngươi đem nha đầu đó hoặc giết hoặc nhốt, tự nhiên có người tìm ngươi trả thù!”

Cười lạnh một tiếng, Cơ Hạo chỉ vào Viên Lực nói: “Thuận tiện nói một tiếng, cha hắn là Vô Chi Kỳ, hiện tại nước lũ ngập trời, thế lực thủy tộc không ai bì nổi, ngươi không muốn vô duyên vô cớ trêu chọc thủy tộc cho Ám Nhật nhất mạch các ngươi chứ?”

Da Ma La Gia nheo nheo mắt, hơi kinh ngạc nhìn nhìn Viên Lực: “Vô Chi Kỳ là phụ thân ngươi? Thủy tộc và nhân tộc đang đánh náo nhiệt... Ngươi sao lại ở cùng với nhân tộc? Chẳng qua, ta vẫn thực không muốn ở lúc này trêu chọc lão bất tử như Vô Chi Kỳ.”

Nhẹ nhàng vỗ tay một cái, Da Ma La Gia cười rất ngọt, nàng tươi cười dễ gần nhìn Cơ Hạo nói: “Vậy, không bằng như vậy? Nghiêu Hầu Cơ Hạo à, ngươi nếu có thể tiếp Da Ma Sát Nhất, cũng là vị lão nô lệ này của ta một đòn mà không chết, ta sẽ thả tiểu nha đầu kia, thế nào?”

Cười cười ‘Hì hì’, Da Ma La Gia rất dịu dàng nói: “Da Ma Sát Nhất, là cao thủ Nhật Nguyệt cảnh. Nhật Nguyệt cảnh đó, đại thế thực lực tương đương với thứ nhân tộc các ngươi gọi là Vu Thần cảnh, đều là tồn tại bước đầu nắm giữ một bộ phận pháp tắc chi lực.”

“Chỉ cần chịu của hắn một đòn, ngươi có thể mang tiểu nha đầu này đi... Ngươi, dám không?”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.