Chương trước
Chương sau
Từng luồng khí tức ôn hòa làm người ta từ sâu trong linh hồn cảm thấy an toàn và yên tĩnh hướng bốn phía khuếch tán ra. Các tộc nhân Cương Ngưu bộ lộ ra nụ cười điềm tĩnh mà bình yên, khuôn mặt căng thẳng của bọn họ thả lỏng, vô cùng cứng ngắc mang theo nụ cười, đem cái trán dán sát mặt đất, lớn tiếng tụng xướng đạo hiệu của Mộc đạo nhân cùng Hoa đạo nhân.

Cơ Hạo mở ra con mắt dựng thẳng ở mi tâm, hắn có thể mơ hồ nhìn thấy lực lượng nào đó cực kỳ thần kỳ không ngừng từ trong cơ thể những người này khuếch tán ra, giống như các dòng suối nhỏ không ngừng chảy về phía nhà đá chính giữa thôn.

Hắn đem thần thức cẩn thận kéo dài qua, ở trong nhà đá, hắn thấy được một cái hương án, trên vách tường treo một tấm da thú lớn đặc chế cực kỳ tinh xảo, bên trên vẽ hình ảnh chân thân Mộc đạo nhân cùng Hoa đạo nhân.

Ở trên hình ảnh, Mộc đạo nhân ngồi xếp bằng trên một tảng đá lớn, tay phải đặt tự nhiên trên đầu gối, tay trái nhẹ nhàng kẹp một đóa hoa màu vàng nhạt, cười rất cao thâm, rất thần bí, rất không lường được.

Hoa đạo nhân thì đứng bên Mộc đạo nhân, hắn sắc mặt uy nghiêm, tay trái chống một cây mộc trượng, tay phải cầm một đóa hoa sen bảy màu nở rộ. Khác với Mộc đạo nhân nhắm tịt hai mắt, Hoa đạo nhân hai mắt trợn trừng, trong mắt rạng rỡ sáng lên như người sống.

Thần thức Cơ Hạo vừa mới nhìn trộm hình ảnh một cái, bỗng dưng trong đôi mắt Hoa đạo nhân hiện lên một mảng thần quang, thần thức Cơ Hạo giống như bị vạn lôi oanh kích, thần thức lẻn vào nhà đá nháy mắt hủy diệt, trước mắt hắn tối sầm, trong lỗ mũi phun ra hai dòng máu tươi ‘Phốc’ thật xa.

“Lão tặc!” Cơ Hạo vội vã thu hồi thần thức, phẫn nộ mắng một tiếng.

“Khốn kiếp!” Hoành Công Ngư biến thành tráng hán cũng đang nhảy dựng lên tức giận rít gào, mấy vạn tiểu yêu dưới trướng hắn, giờ phút này tất cả đều như bị chuột rút mềm nhũn trôi trên mặt nước.

Vô số hoa sen nở rộ ngay bên cạnh đám tiểu yêu đó, mùi thơm lan tỏa, ánh sáng trắng chói mắt, mấy vạn tiểu yêu tất cả đều hiện ra nguyên hình, trên mặt nước tràn đầy rùa, tôm cóc…thủy tộc thể tích cực lớn.

Ngẫu nhiên có tiểu yêu thân thể đụng phải các đóa hoa sen đó, chợt nghe thấy tiếng vang ‘Xẹt xẹt’, trên hoa sen có tiên quang lưu chuyển, thiêu đốt đám tiểu yêu đó da tróc thịt bong, càng có người bị cứng rắn thiêu hủy hơn phân nửa thân thể.

“Các ngươi là người nào, hãy xưng tên ra!” Hoành Công Ngư vạn phần cảnh giác nhìn Thủy Liên đạo nhân, từ phía sau ngai báu rút ra một thanh đại thiết chùy thô sơ đen đúa, dùng sức vung ở đỉnh đầu một vòng, kéo theo một làn gió quái dị tối như mực.

Yêu khí cuồn cuộn từ trên thân Hoành Công Ngư phun ra, hóa thành một đám mây đen treo ở đỉnh đầu hắn. Mây đen quay cuồng, hoa sen nước ở khắp nơi phát ra ánh sáng va chạm cùng mây đen, không ngừng phát ra tiếng nổ nặng nề.

“Bần đạo Thủy Liên!” Thủy Liên đạo nhân rất đơn giản giới thiệu bản thân một lần. Hắn tò mò nhìn Hoành Công Ngư từ trên xuống dưới: “Nghe nói dưới trướng Cộng Công Thị có một viên trọng thần, chính là thuỷ tổ Bắc Hoang Hoành Công Ngư nhất bộ, bản thể là con Hoành Công Ngư đầu tiên sau khi khai thiên tích địa... Ngươi hiển nhiên không phải hắn!”

Hoành Công Ngư ngạo nghễ ngẩng đầu lên: “Kẻ ngươi nói, là cha ruột của đại gia nhà ngươi... đại gia nhà ngươi Hoành Hành, cha ruột là Hoành Công Ngư, mẹ ruột là một con Ma Cốt Ngư của vực sâu không đáy ở Bắc Minh!”

Dùng sức vỗ vỗ ngực, Hoành Hành ngạo nghễ nói: “Cho nên Hoành Hành đại gia nhà ngươi, không chỉ có da thịt đao thương bất nhập như cha ta, càng có gân cốt không thể phá vỡ như mẹ ta!”

Hít một hơi thật sâu, Hoành Hành nhe răng trợn mắt kêu vài tiếng ‘Ngao ngao’.

Chợt nghe trong cơ thể hắn truyền đến một trận tiếng vang của gân trâu đứt đoạn, những cái gai xương đen sì dài hơn ba thước từ trong cơ thể Hoành Hành chui ra, phàm là chỗ các khớp lớn trên thân hắn đều có gai xương bén nhọn như vậy chui ra. Trong mấy nhịp thở ngắn ngủn, Hoành Hành đã như biến thành một con nhím màu đen.

Cười ‘khà khà’ vài tiếng, Hoành Hành nắm lên một thủy yêu xụi lơ ở bên chân, đắc ý hướng Thủy Liên đạo nhân cười nói: “Nhìn xem, đây là Ma Cốt Trùy huyết mạch mẹ ta ban cho Hoành Hành đại gia của nhà ngươi, mặc cho ngươi mặc bao nhiêu tầng giáp trụ, đều sẽ bị Hoành Hành đại gia đâm thủng!”

Thủy yêu ngồi bệt ở dưới chân Hoành Hành là một con rùa cỏ đường kính mai hơn ba trượng, mai của hắn dày cỡ hơn ba thước, đen sì lộ ra ánh phản quang của kim loại, hiển nhiên tầng mai này lực phòng ngự rất khá.

Hoành Hành xách con rùa cỏ lên, mang theo hắn hướng trên đầu gối mình gai xương màu đen vươn ra hung hăng đập.

‘Phập’ một tiếng, thảo quy tinh uể oải kêu rên một tiếng, bị gai xương đâm thủng!

Hoành Hành đắc ý ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm Thủy Liên đạo nhân cười lạnh nói: “Như thế nào? Sợ rồi sao?”

Thủy Liên đạo nhân và năm đồng môn phía sau hắn lặng lẽ không lên tiếng nhìn thảo quy tinh miệng phun máu tươi, rất nhanh đã không còn thở nữa, một lúc lâu không nói gì. Qua một hồi lâu, một thanh niên đạo nhân phía sau Thủy Liên đạo nhân âm trầm nói: “Tựa như có chút uy lực? Nhưng ta không tin, gai xương của ngươi ngay cả con giáp ngư tinh kia cũng có thể đâm thủng!”

Thanh niên đạo nhân ác ý hướng một con ba ba to lớn khí tức cường đại bên người Hoành Hành chỉ chỉ.

Hoành Hành đột nhiên biến sắc, hắn túm con ba ba to lớn, không nói hai lời dùng gai xương trên khuỷu tay mình hướng về phía con ba ba to lớn đâm loạn một hồi, tiếng ‘Phập’ không dứt bên tai. Con ba ba to lớn trợn mắt, thất khiếu đổ máu nhìn chằm chằm Hoành Hành rú thảm liên tục: “Hoành Hành đại nhân... Ngài... Ngài bị lừa rồi!”

Thủy Liên đạo nhân cùng mấy đồng môn đồng loạt cất tiếng cười to, mấy thủ lĩnh Cương Ngưu bộ quỳ dưới đất cũng đều mặt đầy nước mũi nước mắt cười đến mức nghẹt thở.

Cơ Hạo cầm khăn tay Thiếu Ti đưa qua, vừa mới đem máu trên mặt lau khô, bỗng dưng nhìn thấy động tác ngu xuẩn như thế của Hoành Hành, không khỏi liên tục trợn mắt. Từng thấy ngu xuẩn rồi, nhưng thực sự chưa từng gặp kẻ ngu xuẩn như vậy!

Nói Hoành Công Ngư đầu tiên từ khai thiên tích địa kia, trước đó vài ngày bị đám người Quy Linh ở thiên đình mạnh mẽ thu phục, hiện tại nhắm chừng đã muốn bị Quy Linh để ở sơn môn nhà mình trông cửa bảo vệ sân... Hoành Hành này còn hoành hành ngang ngược như thế, hắn có biết cha đẻ của mình cũng đã thành trấn sơn thần thú của Quy Linh rồi hay không?

Tiếng cười của đoàn người Thủy Liên đạo nhân đã kích thích Hoành Hành, hắn trừng lớn đôi mắt ngây thơ, dùng sức chớp một phen, tựa như đã hiểu ra chút gì đó.

Hoành Hành giận tím mặt hét một tiếng giận dữ, vung đại thiết chùy hướng Thủy Liên đạo nhân nện một chùy vào đầu.

Thủy Liên đạo nhân khẽ mỉm cười, không để trong lòng từ dưới chân tháo xuống một đóa hoa sen nước, tùy tay hướng đại thiết chùy của Hoành Hành ngăn cản.

“Hôm nay, để các ngươi kiến thức một chút vô thượng đạo pháp tổ sư bổn môn truyền lại. Yêu nghiệt nhỏ nhoi, có thể nào... A nha!”

Thủy Liên đạo nhân vốn thong dong lạnh nhạt hướng đám thủ lĩnh Cương Ngưu bộ cười, rất muốn dùng loại sắc mặt thoải mái thế ngoại cao nhân này đánh bại Hoành Hành.

Nào biết Hoành Hành tuy đầu óc không tốt cho lắm, nhưng khí lực của hắn lại mãnh liệt dị thường.

Đại thiết chùy như một ngọn núi lớn nhằm vào đầu nện xuống, thủy liên hoa ánh sáng màu trắng quanh quẩn trên tay Thủy Liên đạo nhân bị một chùy đánh cho nát bét. Thủy Liên đạo nhân không kịp rút tay về, tay phải bị đại thiết chùy hơi dẫn đi một chút, ‘Bốp’ một phát, trừ ngón cái tay phải, bốn ngón tay của hắn bị thiết chùy đập nát bét.

Thủy Liên đạo nhân là luyện khí sĩ chính cống, không phải quái thai như Cơ Hạo thể, pháp cùng tu như vậy.

Đau đớn làm Thủy Liên đạo nhân đau hô thành tiếng. Hắn há mồm, một đạo kiếm khí trắng xoá tuôn ra, hung hăng bổ vào trên ngực Hoành Hành.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.