Chương trước
Chương sau
Tộc nhân Cương Ngưu bộ đồng thời kinh hô gào thét, những người già với trẻ con còn có nữ nhân, hầu như là cùng lúc quỳ gối xuống đất, hướng về một tòa nghị sự đại sảnh duy nhất đắp từ đá tảng chính giữa thôn xóm quỳ lạy hành lễ.

Cách hơn trăm dặm, Cơ Hạo còn có thể nghe rõ những người này đang run rẩy khẩn cầu ‘thánh nhân’ thương hại cùng che chở.

Mà các chiến sĩ so với tộc nhân của mình thì cường đại hơn nhiều kia, mấy tên chiến sĩ thủ lĩnh Cương Ngưu bộ vừa ở trước mặt đám người Cơ Hạo phồng mồm trợn má, kiêu ngạo không ai bì nổi, bọn họ giống như chó đất bị dọa vỡ mật, sắc mặt trắng bệch tương tự quỳ gối trước mặt Thủy Liên đạo nhân, không ngừng dập đầu khẩn cầu bọn họ che chở.

“Xương sống Cương Ngưu bộ đều gãy rồi nha!” Man Man xách hai thanh đại chuỳ, dùng sức lắc lắc đầu: “Ài... loại nhu nhược như vậy, đặt ở Nam Hoang mà nói, không có cô nương một bộ tộc nào muốn gả cho Cương Ngưu bộ bọn hắn!”

Thiếu Ti khoanh hai tay ở trước ngực, híp mắt như một con hồ ly lười nhác mà nhàn nhã, lẳng lặng nhìn Cương Ngưu bộ loạn hết cả lên.

Qua một hồi lâu, Thiếu Ti mới chậm rãi nói: “Đây tuy là Cương Ngưu bộ tự chọn, nhưng bọn đạo nhân kia cũng rất lợi hại... Nạn mưa to đến bây giờ mới bao lâu? Bọn họ thế mà có thể khiến một cái bộ lạc hơn vạn người biến hết thành loại nhu nhược!”

Một chiến sĩ Già tộc đứng ở phía sau Cơ Hạo ồm ồm cười lên: “Chúng ta thích loại nhu nhược! Chúng ta chinh phục vô số ngoại tộc, chúng ta thích nhất chủng tộc có loại nhu nhược, chúng ta thích nhìn bọn họ quỳ gối dưới chân chúng ta khóc lóc cùng cầu xin.”

Không đợi Cơ Hạo mở miệng, chiến sĩ Già tộc này tiếp tục cười nói: “Nhân tộc xương cốt đều rất cứng, đánh nhiều năm như vậy, chúng ta thật ra đối với nhân tộc vẫn rất khâm phục. Các tổ tiên của chúng ta từng chinh phục vô số thế giới, nhưng chưa có bất cứ một thế giới nào có thể dây dưa lâu với chúng ta như vậy.”

Dùng sức gật gật đầu, chiến sĩ Già tộc này nghiêm túc nói: “Cho nên, nhân tộc Bàn Cổ thế giới thực được... Nhưng, trong nhân tộc khá như vậy, thế mà cũng có loại nhu nhược... các chấp chính đại đế kia nếu biết chuyện này, nhất định sẽ rất vui vẻ nhỉ?”

Khuôn mặt Cơ Hạo, Man Man, Thiếu Ti đều tối như mực. Toàn bộ chiến sĩ nhân tộc theo Man Man, Thiếu Ti đến nơi đây đều liếc xéo chiến sĩ Già tộc Đế thị nhất tộc đó.

Xuất phát từ lập trường dị tộc, nhân tộc có nhiều loại nhu nhược như vậy tất nhiên là chuyện tốt.

Nhưng với nhân tộc mà nói, các tộc nhân Cương Ngưu bộ đối mặt kẻ địch đến xâm phạm, không phải nghĩ cầm lấy binh khí cố gắng chém giết, mà là hướng thánh nhân hư vô mờ mịt khẩn cầu, quỳ gối dưới chân mấy tên đạo nhân ngoại lai khóc lóc kể lể, đây quả thực là sỉ nhục của toàn bộ nhân tộc!

“Mộc đạo nhân... Hoa đạo nhân!” Sắc mặt Cơ Hạo âm trầm như lúc nào cũng có thể phun ra sấm sét. Hành vi của môn hạ đệ tử hai người Mộc đạo nhân, Hoa đạo nhân, quả thực chính là đang từ trên người nhân tộc hút máu, bọn họ muốn đem tinh khí thần thà chết chứ không chịu khuất phục của nhân tộc rút hết đi!

Mấy vạn thủy tộc tiểu yêu lớn tiếng hô quát, yêu khí trên thân quay cuồng, nhấc lên một đợt sóng lớn hướng thôn xóm của Cương Ngưu bộ cuốn đi. Ban đầu mặt nước lũ cách đỉnh núi chỗ thôn xóm Cương Ngưu bộ còn có hơn trăm trượng, nhưng mấy vạn tiểu yêu vừa phát lực, mặt nước của một mảng nước lũ này chợt tăng vọt, rất nhanh đã biến thành cao ngang với đỉnh núi.

Nước lũ cuồn cuộn phát ra tiếng ‘Vù vù’ hướng thôn Cương Ngưu bộ càn quét qua. Nơi nước lũ đi qua, cây ăn quả, cây ươm phụ cận thôn xóm Cương Ngưu bộ tất cả đều bị nước lũ nhổ tận gốc, mấy ngọn sóng cuốn một cái liền biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi.

Cương Ngưu bộ còn có mấy chuồng gia súc quy mô không nhỏ đặt ở ngoài thôn, trong một khe núi nhỏ ở phía tây thôn, bọn họ còn nuôi dưỡng hơn hai vạn con Cự Giác Man Dương (dê núi sừng khổng lồ). Bọn Cự Giác Man Dương này dài một trượng có thừa, thân thể cường tráng, vạm vỡ, là nguồn thịt chủ yếu nhất của Cương Ngưu bộ.

Nước lũ theo cửa vào khe núi nhỏ hẹp càn quét vào, mấy tộc nhân Cương Ngưu bộ phụ trách quản lý đàn dê khóc trời kêu đất theo hai sườn vách núi thượng cổ hướng lên trên leo lên, nhưng còn chưa chờ bọn họ leo đến chỗ an toàn, mấy tiểu yêu đứng ở trên ngọn sóng hi hi ha ha từ bên cạnh bọn họ lướt qua, tùy tay vung trường mâu nặng nề dùng xương cốt cá lớn chế thành hung hăng đánh một đòn, liền đem mấy tộc nhân Cương Ngưu bộ khóc lóc cầu xin tha thứ kia đập thành hai đoạn.

Một tiểu yêu nguyên hình hẳn là cá hố hưng phấn vớt lên nửa thi thể của tộc nhân Cương Ngưu bộ, đem thi thể hắn cắm ở trên trường mâu, giống như chiến kỳ lắc trái lắc phải.

Tiểu yêu còn lại thì nhấc lên một cơn sóng lớn, ngọn sóng từ cửa vào khe núi tràn vào, theo khe núi hung hăng quét một lần.

Hơn hai vạn con Cự Giác Man Dương bị yêu khí nồng đậm trong ngọn sóng chấn nhiếp, không có bất cứ sự giãy dụa nào đã bị ngọn sóng cuốn vào trong nước lũ.

Hoành Công Ngư ngồi ở trên ngai báu đưa tay chộp, mấy chục vòng xoáy thật lớn gào thét thành hình, không bao lâu đã có các con Cự Giác Man Dương bị dìm ngắc ngoải, sợ tới mức toàn thân run rẩy từ trong vòng xoáy phun ra. Hoành Công Ngư ra lệnh một tiếng, đám đông tiểu yêu hi hi ha ha nắm lên Cự Giác Man Dương ngoác mồm cắn nuốt, cả da lông lẫn xương cốt không bao lâu đã nuốt sạch sẽ.

Bản thân Hoành Công Ngư cũng nuốt vào ba con Cự Giác Man Dương. Hắn vỗ vỗ bụng, ợ no, há mồm phun ra một cục lông dê lớn dinh dính, chỉ về phía thôn xóm Cương Ngưu bộ cười lên ‘Hì hì’: “Ăn uống no đủ, chơi - nữ nhân... nhanh, đem cô nương xinh đẹp nhất trong thôn các ngươi dâng ra, bằng không để đại gia chúng ta tự mình động thủ mà nói, hì hì... thì khó tránh khỏi có tử thương!”

Cười vài tiếng vui vẻ, thân thể Hoành Công Ngư lắc lư một cái, một vầng yêu khí phun trào ra, rất nhanh hắn liền từ nguyên hình ngư yêu biến thành một hán tử tráng kiện cao hai trượng có thừa, toàn thân cơ bắp cuồn cuộn, toàn thân trên dưới không có một sợi lông tóc.

Đắc ý đứng ở trên ngai báu, Hoành Công Ngư dùng sức đem chỗ khố hướng về thôn Cương Ngưu bộ hất vài cái, cổ họng ngoác ra hét lớn: “Một đám đại lão gia, khóc sướt mướt như đàn bà! Hắc hắc, các ngươi bọn hèn nhát này, nghĩ hẳn cũng không có sức chơi - nữ nhân... Buông ra các cô nương đó, để mọi người chúng ta đến đi!”

Một đám tiểu yêu càn rỡ cười lớn, vừa mới ăn no máu thịt, toàn thân bọn chúng dư thừa tinh khí, đang sốt ruột không chờ được muốn phát tiết một phen.

Thủy Liên đạo nhân một mực yên lặng không lên tiếng, đắc ý nhìn đám thủ lĩnh Cương Ngưu bộ quỳ gối trước mặt mình đau khổ cầu xin. Chờ mấy vu tế lớn tuổi không ngừng dập đầu dập tới ngất đi rồi, Thủy Liên đạo nhân lúc này mới làm bộ làm tịch gật gật đầu.

“Thế đạo hiểm ác, nhân tộc các ngươi gầy yếu, sao có thể bảo vệ được các ngươi chu toàn? Chỉ có cung phụng tổ sư bổn môn, lúc này mới có thể ở trong tai kiếp vô biên an cư lạc nghiệp.” Thủy Liên đạo nhân đảo mắt, đột nhiên cười lạnh nói: “Vốn thôn các ngươi không có kiếp nạn hôm nay, là bởi vì các ngươi nghe Nghiêu Bá Cơ Hạo yêu ngôn hoặc chúng, lúc này mới đưa tới bọn thủy yêu...”

Đám đông thủ lĩnh Cương Ngưu bộ đều ngẩng đầu lên, một đám gương mặt vặn vẹo chỉ vào Cơ Hạo chửi mười tám đời tổ tông một trận.

Khuôn mặt Cơ Hạo trở nên đen kịt, Thủy Liên đạo nhân rất biết nhân cơ hội chụp mũ người ta!

Thủy Liên đạo nhân không biết Cơ Hạo ngay tại cách đó không xa nhìn mình. Hắn đắc ý cười cười, hai tay nhẹ nhàng vỗ, nhất thời hoa sen từ trên mặt nước dần dần nở rộ ra khắp nơi.

Từng đóa hoa sen trắng muốt hoàn mỹ nở rộ rợp trời rợp đất, các tia sáng màu trắng từ trong hoa sen không ngừng phun trào ra. Nơi hoa sen đến, nước lũ cấp tốc biến mất, càng có nhiều tiểu yêu bị hoa sen trong bạch quang nhất chiếu, liền cả người xụi lơ phiêu phù ở trên mặt nước không thể động đậy.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.