Chương trước
Chương sau
300% lợi nhuận, là có thể khiến bất luận kẻ nào bí quá hoá liều, huống chi đề nghị của Cơ Hạo đem tới cho Xi Chiến, đâu chỉ là gấp ba lợi ích?

Một đám ‘da, thịt, xương’ vứt ở trong nhà tù tăm tối lẳng lặng mốc meo có mùi, một đám người đã sớm biến mất ở trên hồ sơ hộ tịch của dị tộc, phế vật mỗi ngày đều cần lãng phí lượng lớn đồ ăn của Hắc Sa bảo, lãng phí kinh phí của Hắc Sa bảo, còn có thể bán được một khoản tiền khổng lồ!

Vụ làm ăn này, có thể làm!

Xi Chiến lập tức đáp ứng thỉnh cầu của Cơ Hạo.

Về phần nói, Cơ Hạo sau khi mua đi đám chiến sĩ Già tộc cùng thợ Tu tộc, sẽ nguy hại đến lợi ích của Ngu tộc hay không, Xi Chiến và người phía sau hắn chưa bao giờ cân nhắc những điều này. Cái này cũng là một trong các truyền thống vĩ đại mà quang vinh của Ngu tộc ——lợi ích bản thân cao hơn tất cả, thời điểm lợi ích chủng tộc và lợi ích bản thân nổi lên xung đột, để cho lợi ích chủng tộc đi gặp quỷ đi!

Trong thần hồn không gian, hư ảnh rất buồn bực lẩm bẩm một tiếng: “Đế Thuấn, Tự Văn Mệnh bọn họ, nếu biết ngươi dùng một đống vật chết có thể mua đi một đám đông thợ Tu tộc, bọn họ khẳng định sẽ buồn bực hộc máu!”

Cơ Hạo nhún nhún vai, không nói gì.

Năng lực của Đế Thuấn và Tự Văn Mệnh so với Cơ Hạo hắn mạnh hơn nhiều, sở dĩ Cơ Hạo có thể làm được chuyện bọn họ không làm được, đơn giản là thủ đoạn làm việc và phong cách tư duy khác nhau mà thôi.

Đế Thuấn với Tự Văn Mệnh, còn có tuyệt đại bộ phận cao tầng nhân tộc, bao gồm các đời Nhân Hoàng ở trong, bọn họ làm việc có nề nếp, bọn họ giảng quy củ, giữ điểm mấu chốt, có hành vi thường ngày. Chính bởi bọn họ bị ‘quy củ’, ‘điểm mấu chốt’, ‘hành vi thường ngày’ mấy thứ này ước thúc, cho nên bọn họ không thể tưởng tượng, Ngu tộc là một chủng tộc không có ‘quy củ’ cỡ nào, ‘điểm mấu chốt’ thấp cỡ nào, thiếu ‘hành vi thường ngày’ cỡ nào.

Các đời Nhân Hoàng cùng thần tử của bọn họ, đều đem dị tộc coi là kẻ địch cường đại nhất, cho nên vô hình trung, bọn họ ở trong lòng điểm tô cho đẹp quá nhiều với dị tộc.

Chỉ có Cơ Hạo chỉ là đem dị tộc coi là đối tượng ‘tìm kiếm cái lạ’, trong lòng hắn chưa bao giờ đem dị tộc thần thoại. Mà hắn làm việc xưa nay đối với mấy thứ như ‘quy củ’, ‘điểm mấu chốt’ cùng ‘hành vi thường ngày’ không phải coi trọng lắm.

Cho nên Cơ Hạo và người như Xi Chiến ăn nhịp với nhau, hắn qua lại cùng đám dị tộc không có điểm giới hạn, không có tiết tháo như cá gặp nước, hắn có thể rất nhẹ nhàng từ trên tay bọn người kia kiếm được lợi ích ngoài ý liệu.

Không quan hệ với năng lực, thật sự là quan hệ ‘nhân phẩm’ làm người.

Đám người Đế Duyên Đà, Đế Lạc Lãng theo Cáp Môn Đức vội vã chạy tới nhà giam trong lòng đất, lần lượt đi tìm tù phạm có giá trị.

Cơ Hạo thì ở bên người Xi Chiến, lẳng lặng nhìn quân đội liên hợp Nguyên Nguyệt nhất mạch và Kháng Nguyệt nhất mạch. Xi Chiến đã phát động lực lượng cấm chế trên đảo. Những bụi gai độc điên cuồng sinh trưởng rậm rạp kia ngừng lại, toàn bộ bụi gai độc đều đang héo rút, nhường ra con đường lớn đi thông Hắc Sa bảo.

Lấy A Phái La cầm đầu, đám đông chiến sĩ Ngu tộc, Già tộc Kháng Nguyệt nhất mạch mặc trọng giáp, cầm trọng thuẫn, sải bước lao tới cửa chính của Hắc Sa bảo. Bọn hắn ở ven đường rải thuốc bột bí chế nào đó, những bụi gai độc kia sau khi dính thuốc bột, thế mà lại nhanh chóng hóa thành tro tàn.

“Bọn chết tiệt này… trên tay bọn hắn sao có thể có bí dược khắc chế bụi gai trên đảo?” Xi Chiến nhìn một màn trước mắt, nghiến răng nghiến lợi nổi hung: “Chẳng lẽ nói, bọn hắn sớm đã có chuẩn bị xâm nhập Hắc Sa bảo?”

Cơ Hạo và Xi Chiến mắt to trừng đôi mắt nhỏ nhìn nhau một cái, trong lòng hai người đều sáng rõ.

Xem ra, ở trong dị tộc, người có ý đồ với Hắc Sa bảo khối phong thuỷ bảo địa này không ít đâu. Người A Phái La mang đến làm việc như thế, rất hiển nhiên bọn họ đối với Hắc Sa bảo là sớm đã có sự chuẩn bị, mà những sự chuẩn bị này đối với Xi Chiến mà nói, cũng không phải là chuyện gì tốt.

Từng mảng lớn bụi gai độc hóa thành tro bụi bay đi. Sau đó đám đông trọng giáp chiến sĩ của Nguyên Nguyệt nhất mạch hộ tống một đám lão nhân mặc trường bào, cầm pháp trượng chậm rãi đi lên hòn đảo nhỏ, tới trước cửa chính của Hắc Sa bảo.

Một lão nhân Ngu tộc tóc trắng xoá, trên da mặt tràn đầy nếp nhăn dày đặc vô số đốm màu bạc, thoạt nhìn già nua đến cực điểm ho khan một tiếng, ngẩng đầu lên, dùng pháp trượng nhẹ nhàng dộng mặt đất: “Xi Chiến thống lĩnh? Mở cửa đi, chúng ta không có ác ý.”

Xi Chiến đứng ở trên tường thành, trầm mặt nhìn quân đội ngoài ngục giam: “Không có ác ý? Vì sao mang nhiều người như vậy tới? Nơi này là Hắc Sa bảo, giam giữ đều là trọng phạm. Nếu bởi hành vi của các ngươi, tù phạm chuồn mất, trách nhiệm này tính cho ai?”

Lão nhân ngẩng đầu, thản nhiên nói: “Nếu thực bởi vì hành vi của chúng ta khiến tù phạm chạy mất, vậy tự nhiên là lỗi của Ma Hầu gia chúng ta. Nhưng, chúng ta đã bao vây toàn bộ hòn đảo, ai có thể đi chứ?”

Xi Chiến lạnh lùng nhìn lão nhân: “Cái này không phải do các ngươi định đoạt, nhỡ đâu, tóm lại nhỡ đâu.”

A Phái La kiêu căng ngẩng đầu, hắn nhìn Xi Chiến lớn tiếng quát: “Xi Chiến, ta, A Phái La, lấy danh nghĩa Kháng Nguyệt nhất mạch A thị nhất tộc, mệnh lệnh ngươi mở cửa! Tên chết tiệt, ngươi quên rồi sao? Xi thị nhất tộc, chỉ là phụ thuộc A thị nhất tộc chúng ta!”

Dùng sức chà chà chân, A Phái La lớn tiếng quát: “Mở cửa! Ngươi muốn lấy hạ phạm thượng sao?”

Khuôn mặt Xi Chiến kịch liệt run rẩy một cái. Hắn nheo mắt, lớn tiếng quát: “A Phái La, ta là tộc nhân Xi thị nhất tộc, nhưng đại nhân ta nguyện trung thành không phải bất cứ một tộc nhân nào của A thị nhất tộc! Ở Hắc Sa bảo, có thể hạ lệnh đối với ta, chỉ có mười hai vị chấp chính đại đế, hoặc là mấy vị đại chấp chính quan chưởng quản hình phạt!”

Cơ Hạo cười ha ha đứng ở một bên không nói gì. Ầm ĩ đi, ầm ĩ đi, kéo dài thời gian, kéo càng dài càng tốt. Truyền tống trận phía dưới đang không ngừng đem người đưa đi, đại khái hai canh giờ, đủ cho toàn bộ tộc nhân Đế thị nhất tộc rời khỏi.

Hắn như có hứng thú nhìn A Phái La sắc mặt xanh mét. Xi thị là đại gia tộc Già tộc chiến lực mạnh nhất của Kháng Nguyệt nhất mạch, không ngờ được lại có tộc nhân Xi thị nguyện trung thành đại quý tộc Ngu tộc khác, đây là chuyện rất thú vị.

Quyền lực phân tranh nội bộ dị tộc, xem ra so với hắn tưởng tượng còn đặc sắc hơn nữa.

Lão nhân Ngu tộc nói chuyện lúc ban đầu ho khan một tiếng nặng nề, đốm màu bạc trên da mặt đồng thời phát ra ánh bạc loá mắt, ánh mắt hắn thâm thúy đảo qua Xi Chiến và Cơ Hạo cùng với đám đông giám thị cạnh bọn họ, lạnh lùng nói: “Xi Chiến thống lĩnh, chúng ta không có ý tứ tấn công Hắc Sa bảo, chúng ta tới nơi này, chỉ là bởi vì chúng ta truy tung một vật phẩm quan trọng đi tới nơi này.”

Đại đội chiến sĩ phía sau tách ra hai bên, mười mấy tên nô lệ tinh quái dáng người thấp bé, toàn thân mang theo mùi máu tươi ngấm vào xương kéo một lão nhân Tu tộc toàn thân vết máu loang lổ bước nhanh đi lên.

Xi Chiến nhìn lão nhân Tu tộc kia người đầy máu, thân thể mềm nhũn mặc cho người ta lôi kéo, không khỏi thất thanh kêu lên: “Cổ La đại sư? Các ngươi to gan, các ngươi thế mà dám hạ độc thủ đối với Cổ La đại sư của Huyễn Nguyệt nhất mạch!”

Một quả cầu thủy tinh to bằng đầu người từ trong tay Cổ La bay lên, u quang mờ mờ không ngừng ở trong quả cầu thủy tinh lóe ra.

Cổ La mình đầy thương tích gian nan ngẩng đầu lên, khàn khàn nói: “Thiên Nhãn ta chế tác, ngay tại trong phạm vi trăm trượng.”

Cơ Hạo ung dung cười, quả nhiên là truy tung Nguyên Nguyệt Thiên Nhãn này mà đến. Kỳ quái chính là, bọn họ như thế nào đuổi tới được?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.