Chương trước
Chương sau
Trên dòng sông lớn ngoài Hắc Sa bảo, gần trăm chiến hạm kim loại to lớn đi ngược dòng lao nhanh đến.

Những chiến hạm kim loại to lớn đó chiều dài đều hơn hai trăm trượng, trên boong chiến hạm đứng đầy chiến sĩ Già tộc cùng phó binh Ám tộc khoác trọng giáp. Ở phụ cận kiến trúc lầu thuyền tầng trên, càng có đám đông quý tộc Ngu tộc lơ lửng trên không.

Sóng lớn vỗ ở trên đầu thuyền chiến hạm, sau đó bị boong thuyền kim loại dày nặng nghiền thành phấn.

Hắc Sa bảo ngay sau đó phát hiện những chiến hạm thế tới rào rạt đó, tiếng kèn cao vút không ngừng vang lên. Theo tiếng hô quát lớn, bụi gai màu đen rậm rạp trên đảo nhỏ giống như rắn độc điên cuồng vung vẩy, những bụi gai dây leo đó cấp tốc sinh trưởng, rất nhanh đã dài tới gần trăm trượng, đem toàn bộ hòn đảo nhỏ bao trùm kín không kẽ hở.

Trên một tòa tháp quan sát, một chiến sĩ Già tộc kéo cường cung, liên tục ba mũi tên khổng lồ gào thét bay ra, chuẩn xác trúng đầu một chiếc cự hạm dẫn đầu phía trước.

Mặt ngoài cự hạm, một tầng phòng ngự kết giới như sóng nước sáng lên, trên đầu ba mũi tên khổng lồ thì cấp tốc sáng lên phù văn phá giáp cùng bạo phá chói mắt.

Mũi tên khổng lồ va chạm phòng ngự kết giới, kèm theo tiếng vang thật lớn, ba quầng lửa đường kính mấy chục trượng ở trên đầu thuyền bùng nổ, thân thuyền cực lớn nhẹ nhàng nhoáng lên, nhưng vẫn hướng về Hắc Sa bảo lao nhanh đến.

“Nơi này là Hắc Sa bảo. Các vị đại nhân Nguyên Nguyệt nhất mạch, các ngươi dẫn theo nhiều người như vậy tới nơi này, là muốn công kích ngục giam Hắc Sa bảo sao? Các ngươi muốn phá lệnh cấm mười hai vị chấp chính đại đế ban phát sao? Các ngươi, muốn làm phản làm loạn?”

“Kẻ ti tiện, ngươi không có tư cách đối thoại với chúng ta.” Một lão nhân Ngu tộc tóc bạc bay múa như quỷ mỵ hiện lên ở đầu con thuyền khổng lồ dẫn đầu, con mắt dựng thẳng ở mi tâm hắn mở ra, từng tia lôi quang bắn ra phát ra tiếng sấm nặng nề.

“Gọi Xi Chiến đi ra, chúng ta có chuyện rất quan trọng muốn hỏi hắn.” Lão nhân tóc bạc sắc mặt âm trầm nhìn Hắc Sa bảo.

Tiếng kêu gào trầm thấp từ hai bờ dòng sông lớn truyền đến, mấy vạn đĩa kim loại tròn đường kính cả trượng cách mặt đất mấy chục trượng, kéo theo một mảng lớn gió dữ bay nhanh tới.

Trên mỗi một cái đĩa kim loại tròn đều có một hai hoặc là hai ba chiến sĩ dị tộc đứng. Vô luận Ngu tộc hay Già tộc, bọn hắn đều khoác trọng giáp, cầm các loại binh khí nặng nề. Ở trong dị tộc, quý tộc Ngu tộc có thể khoác trọng giáp, chỉ có bọn Kháng Nguyệt nhất mạch hiếu chiến như cuồng.

A 伂 La từng bị Cơ Hạo một quyền đánh thành hai đoạn đứng ở trên một cái đĩa kim loại tròn màu đen, hai tay nắm chặt một cây trường kích hình thù kỳ lạ, trong ba con mắt phun lửa giận, hung tợn nhìn chằm chằm Hắc Sa bảo.

Trên Hắc Sa bảo đại loạn một phen. Vốn chi hạm đội quy mô khổng lồ kia đã tạo thành áp lực thật lớn đối với bọn họ, hiện tại càng có mấy vạn chiến sĩ Kháng Nguyệt sức chiến đấu siêu tuyệt đột nhiên đánh tới, lực lượng này đủ để uy hiếp sự an toàn của Hắc Sa bảo.

“Các ngươi… Chờ chút, Xi Chiến thống lĩnh sẽ tới ngay!” Chiến sĩ Già tộc trên tháp canh gương mặt kịch liệt run rẩy một phen, vội hô to lên.

Trong nhà giam dưới lòng đất, Xi Chiến đang vui vẻ ra mặt viết từng khoản thu nhập lớn ở trên sổ sách nhíu mày, hắn hung tợn hướng ngục tốt báo tin trừng mắt nhìn một cái: “Ngươi chưa nói cho bọn hắn, nơi này là cấm địa sao? Trừ phi là mười hai vị chấp chính đại đế hoặc là đại chấp chính quan phụ trách hình phạt, người khác tuyệt đối nghiêm cấm tới gần ngục giam Hắc Sa bảo nửa bước?”

Cơ Hạo ở một bên nghe mà trực tiếp cười lạnh.

Trừ mười hai vị chấp chính đại đế cùng đại chấp chính quan Ngu tộc phụ trách hình phạt, người khác nghiêm cấm tới gần Hắc Sa bảo?

Ha ha, lời nói chính nghĩa lẫm liệt như vậy, từ trong mồm Xi Chiến khóe miệng chảy nước dãi nói ra, thật sự là cảm giác đối lập quá mãnh liệt chút.

“Bọn họ chưa nói vì sao?” Cơ Hạo nhíu mày, có chút buồn bực đè con mắt dựng thẳng ở mi tâm. Những kẻ đó, chung quy không đến mức là truy tung viên Nguyên Nguyệt Thiên Nhãn này của mình mà đến chứ? Nhưng Cơ Hạo đã tra rõ, viên Nguyên Nguyệt Thiên Nhãn này chưa bị giở trò gì mà?

“Bọn họ chưa nói vì sao.” Ngục tốt báo tin quỳ gối dưới chân Xi Chiến, tội nghiệp ngẩng đầu nhìn Cơ Hạo.

Xi Chiến buồn bực vung quyển sổ một cái. Hắn nhìn nhìn các tộc nhân Đế thị nhất tộc đang bước vào truyền tống trận, nghiến chặt răng, trầm giọng nói: “Ừm, những kẻ làm người ta chán ghét đã tới, nhưng làm ăn vẫn phải tiếp tục. Nhưng xuất phát từ an toàn, Đế Duyên Đà tộc trưởng, còn có các vị trưởng lão, mời các ngươi theo ta cùng đi chứ?”

Xi Chiến nhướng mày, rất gian xảo hướng Cơ Hạo cười nói: “Còn có vị đại nhân mãi chưa biết tên này, mời ngài cũng đi cùng với chúng ta chứ? Nói như vậy, ta sẽ không cần lo sau khi người đi hết không có ai thanh toán.”

Cơ Hạo nhún vai, nhìn nhìn Xi Chiến, thản nhiên nói: “Được!”

Đế Duyên Đà và một đám trưởng lão Đế thị nhất tộc sắc mặt trở nên cực kỳ khó coi. Nói thật, bọn họ hiện tại căn bản không muốn đi bất cứ nơi nào. Bọn họ chỉ muốn đứng cách truyền tống trận càng gần càng tốt!

Cách truyền tống trận gần một chút, chẳng may có bất cứ biến cố gì, bọn họ có thể lập tức bước vào truyền tống trận rời khỏi.

Theo Xi Chiến đi ứng phó đám dị tộc lai lịch không rõ? Nhỡ đâu những kẻ đó là vì Đế thị nhất tộc mà đến, bọn họ theo Xi Chiến đi qua, chẳng phải là tự tìm đường chết sao?

“Điều này…” Đế Duyên Đà có chút do dự.

“Cùng đi đi, không lẽ, bọn hắn còn dám công kích Hắc Sa bảo sao?” Cơ Hạo trấn định nói: “Yên tâm, sẽ không có bất cứ vấn đề gì.”

Sau một phen do dự, Đế Duyên Đà và một đám trưởng lão trầm mặt theo Cơ Hạo và Xi Chiến ra khỏi địa lao, theo cầu thang hẹp về tới mặt đất.

Đại quân liên hợp Nguyên Nguyệt nhất mạch và Kháng Nguyệt nhất mạch đã đem Hắc Sa bảo bao vây nhiều vòng, gần trăm chiếc cự hạm nhanh như điện chớp vây quanh Hắc Sa bảo lao vun vút. Càng làm người ta kinh hãi là, mấy chiếc cự hạm đã cập bờ ở trên bến tàu nhỏ của Hắc Sa bảo, từng đại đội chiến sĩ trọng giáp đang không ngừng đổ bộ Hắc Sa bảo.

Xi Chiến lao tới trên tường thành, nhìn động tĩnh bên ngoài, hắn hổn hển vung nắm đấm: “Chết tiệt, các ngươi muốn làm gì? Hắc Sa bảo giam giữ đều là trọng phạm, trọng phạm, trọng phạm! Các ngươi dám tập kích Hắc Sa bảo? Bất cứ một phạm nhân nào chạy thoát, đều là tội của các ngươi!”

Xi Chiến vừa mở miệng, Cơ Hạo đã cười lên: “Xi Chiến thống lĩnh, rút bụi gai độc phòng ngự bên ngoài đi. Để bọn hắn tiến vào.”

Xi Chiến kinh hãi nhìn Cơ Hạo, hắn nghiến răng nói: “Để bọn hắn tiến vào Hắc Sa bảo, ta phải gánh vác phiêu lưu không nhỏ.”

Nheo mắt, Cơ Hạo rất vui vẻ cười nói: “Đây là một khoản làm ăn lớn mà, để bọn hắn tiến vào Hắc Sa bảo, sau đó, ta nguyện ý mua thêm một ít trọng phạm. Trong địa lao của ngài còn giam giữ rất nhiều người nhỉ? Cùng với để bọn hắn ở nơi này mốc meo hư thối, không bằng đem bọn hắn bán cho ta?”

Cơ Hạo cười nhìn Xi Chiến, đè thấp thanh âm: “Ừm, quý tộc Ngu tộc không cần, chiến sĩ Già tộc cùng thợ thủ công Tu tộc, có bao nhiêu ta lấy bấy nhiêu! Ngài xem, tất cả đều là vì những người này xâm nhập Hắc Sa bảo, làm cho một số tù phạm nào đó mất tích, đây là cái cớ tốt bao nhiêu chứ?”

Khuôn mặt Xi Chiến khẽ giật giật, bốn con mắt đồng thời trợn tròn xoe.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.