Chương trước
Chương sau
“Thiên địa bất nhân, coi vạn vật là chó rơm!” Quy Linh chợt trợn to đôi mắt, đôi mắt phun ra thần quang xa trăm trượng.

“Tuyệt không thể tả, thật sự lời lẽ đại nghĩa!” Thân thể run nhè nhẹ, Quy Linh thấp giọng lẩm bẩm: “Câu này đơn giản bình thường, lại khiến đạo tâm ta chấn động, rõ ràng là thiên đạo diệu âm. Cơ Hạo tiểu hữu, sư tôn gặp ngươi tất nhiên vui mừng vô hạn.”

Đỉnh ngọn núi lớn, một đôi sư huynh đệ kia thì đồng thời cười lên.

“Sư huynh, kẻ này không biết sống chết, lại dám phát thiên địa đại thệ như thế! Giết sạch dị tộc chôn cùng những con kiến này? Không nói đến có đáng giá vì những con kiến này tiêu phí khí lực lớn như vậy hay không, chỉ nói giết sạch dị tộc? Ha ha, buồn cười!”

“Không biết điều, giết sạch thiên hạ dị tộc? Hừ, nếu là hai vị tổ sư… Dù là hai vị tổ sư… tiểu tử cuồng vọng như thế, dám phát thiên địa đại thệ cuồng vọng như thế, đây là tự tìm đường chết. Thật sự là cuồng vọng, hoang đường, không biết cái gì.”

Khương Trảo, Đại Phong Tiêu thì mắt chợt sáng ngời: “Giết sạch thiên hạ dị tộc, hoành tráng thay, đây mới là hào khí nam nhi nhân tộc ta nên có.”

Đại Phong Tiêu cười điên cuồng ba tiếng, kéo trường cung hướng về bầu trời liên tục bắn ba mũi tên lệnh. Mũi tên màu đỏ rực lao thẳng lên trời cao trăm dặm, một đường phát ra tiếng xé gió bén nhọn như long ngâm. Theo tên lệnh bay lên không, trong khe núi phía sau hắn, đám đông Thiết Vũ Phi Ưng ùn ùn bay lên trời.

Thiết Vũ Phi Ưng giang cánh chỉ ba trượng, so sánh với phi cầm tọa kỵ khác hình thể có thể nói là nhỏ nhắn. Nhưng Thiết Vũ Phi Ưng tính cách hung hãn, phi hành tuyệt tích, linh động mạnh mẽ, ở trời cao cơ động cực kỳ linh hoạt, càng kiêm lông chim cứng rắn mềm dẻo có thể ngăn đao kiếm bổ chém, mũi tên đâm xuyên, rất được tiễn thủ Đông Hoang yêu thích.

Thiết Vũ Phi Ưng từ khe núi phóng lên số lượng hơn vạn, mỗi một con phi ưng sau lưng đều có một tiễn thủ thân khoác giáp mềm da thú. Bọn họ cầm trường cung, không ngừng phát ra tiếng xé gió chói tai ‘vút vút’, thúc dục phi ưng trong chớp mắt đã bay lên trời cao mười dặm.

Cánh chim Thiết Vũ Phi Ưng cương mãnh hữu lực, từ mặt đất đến trời cao mười dặm chỉ tốn thời gian ngắn ngủn năm nhịp thở. Ngồi ở trên lưng chúng nó, tất cả đều là tiễn thủ cao minh đến từ quân đoàn nhân vương thân vệ trực thuộc Bồ Phản Đế Thuấn. Ngắn ngủn thời gian năm nhịp thở, bọn họ đều nhịp mỗi người bắn ra một trăm mũi tên.

Bầu trời lâm vào tối sầm, cả thảy một trăm vạn mũi tên mang theo tiếng xé gió chói tai từ trên trời giáng xuống. Mưa tên buông tha sơn cốc tràn đầy nhân tộc già yếu, đều nhịp hướng về quân trận chính quy của Đế Sát quân đoàn phía sau bọn họ.

Một trăm vạn mũi tên, tất cả đều là tên thiết mộc bình thường nhất, rẻ nhất, một ngọc tệ có ở Bồ Phản thể mua một ngàn mũi. Một đợt mũi tên này đổi thành ngọc tệ, dùng một cái túi da hơi lớn một chút cũng có thể thoải mái chứa được.

Nhưng một trăm vạn mũi tên đồng thời từ không trung hạ xuống, cảnh tượng đó có thể so với ác mộng.

Mỗi một mũi tên đều bị bóng một làn gió màu xanh vờn quanh. Tiễn thủ dưới trướng Đại Phong Tiêu đồng loạt bắn, sử dụng đều là tật phong tiễn Đông Hoang thường dùng nhất. Tên như gió, phi hành vô ảnh, điểm điểm thanh quang từ trên cao rơi xuống, rơi chuẩn xác ở trong đội ngũ dị tộc chiến sĩ còn chưa kịp tiến vào sơn cốc.

Trên vạn phó binh chiến sĩ cùng cất tiếng rú thảm, bọn hắn chỉ khoác giáp trụ nửa người ở trong đợt công kích đầu tiên bị đục thủng giáp trụ, sau đó từng đợt mũi tên ập tới. Bọn hắn ngã vật xuống đất, thân thể run rẩy như động kinh, mũi tên rậm rạp chui vào thân thể bọn hắn, lực đạo mạnh mẽ đem thân thể bọn hắn xé thành mảnh vỡ thật nhỏ.

Ở phía sau phó binh chiến sĩ, mấy ngàn chiến sĩ Già tộc hợp thành phương trận, nhìn thấy mũi tên rợp trời rợp đất ập tới, các chiến sĩ Già tộc đều nhịp nắm lên trọng thuẫn đeo sau lưng chắn ở đỉnh đầu.

Từng đợt mũi tên giống như mưa to ập tới, trên trọng thuẫn lóe ra từng luồng sáng. Phù văn trên mặt khiên tản mát ra ánh sáng loá mắt, kích phát khiên bảo vệ ngăn cản mưa tên xâm nhập.

Sau khi liên tục mấy chục đợt mũi tên, phù văn liên tục dính đòn nặng vỡ ra, tấm khiên kim loại thật dày ầm ầm vỡ vụn, mũi tên theo sát mà đến gào thét xâm nhập trong đội ngũ Già tộc chiến sĩ, nhanh như tia chớp cắm ở trên giáp trụ của bọn hắn.

Giáp trụ thật dày lại lập lại lịch trình sinh mệnh của trọng thuẫn, chúng nó phun ra cường quang quanh quẩn khiên bảo vệ, sau đó ở trong đám tên đánh vào vỡ nát, sau đó nổ vỡ ra. Mũi tên xuyên thấu giáp trụ, xé rách thân thể Già tộc chiến sĩ, đầu mũi tên chui vào nội tạng, xương khớp bọn họ, gió mát quấn quanh ở trên mũi tên nổ tung, hóa thành phong đao nhỏ bé tán loạn ở trong cơ thể các chiến sĩ Già tộc.

Các chiến sĩ Già tộc thống khổ gào thét. Bọn họ đều đem mũi tên cắm trên người rút ra, mặc cho máu tươi từ trong vết thương phun ra.

Bọn hắn thở hổn hển từng ngụm từng ngụm, sinh mệnh lực cường đại làm vết thương của bọn hắn cấp tốc khép lại, ngay cả nội tạng tổn hại trong cơ thể cũng ở trong khoảng thời gian ngắn khôi phục như lúc ban đầu. Nhưng mũi tên công kích tiêu hao tinh huyết nguyên khí của bọn hắn, sức chiến đấu cùng thể lực của bọn hắn ít nhất giảm xuống ba thành.

Mũi tên vẫn đang kéo dài không ngừng đánh tới, kéo dài không ngừng chui vào thân thể bọn hắn, không ngừng tạo thành thương tổn mới cho bọn hắn.

Các chiến sĩ Già tộc vung binh khí, đem từng đợt mũi tên chém thành phấn, nhưng số lượng mũi tên quá nhiều, quá dày đặc, sẽ luôn có cá lọt lưới chui vào thân thể bọn hắn, mang đến cho bọn hắn thống khổ đồng thời không ngừng tiêu hao nguyên khí của bọn hắn.

Bước chân tiến quân của Đế Sát quân đoàn bị chặn lại, chỉ có mấy vạn nô lệ chiến sĩ tiền quân xua mấy chục vạn tù binh, không ngừng hướng quân trận của Cơ Hạo xung phong.

Đế Sát nhẹ nhàng cười, hắn đứng ở trên thần tháp, bên người có mấy chục gã cấp dưới chăm chú nhìn hắn, con mắt dựng thẳng ở mi tâm phun ra từng đạo huyết quang rót vào thân thể Đế Sát, cung cấp lực lượng cường đại cho Đế Sát mặc cho hắn tùy ý tiêu xài.

“Giết sạch chúng ta? Ngu xuẩn, sinh vật dân bản xứ không biết gì!” Đế Sát thấp giọng nguyền rủa: “Nếu không phải Đế La tên phế vật kia bị ngươi giết chết, dân bản xứ nhỏ yếu như ngươi, ta ngay cả mắt cũng sẽ không nhìn ngươi một cái! Có thể khiến ta đem ngươi coi là kẻ địch chính thức đối đãi, đây là vinh quang của ngươi!”

Hai tay mở ra, dùng sức ôm hướng phía trước, Đế Sát lớn tiếng quát: “Chưa khai hóa dân bản xứ sinh vật a, nghênh đón cơn phẫn nộ đến từ Đế Sát! Ta đại biểu Đế thị nhất tộc, khẩn cầu Huyết Nguyệt chi lực ban ân, ban cho ta vô thượng vinh quang, rửa sạch sỉ nhục Đế La phế vật kia mang tới cho ta cùng gia tộc!”

Bên trong sơn cốc, thân thể mấy chục vạn nhân tộc già yếu và mấy vạn dị tộc nô lệ chiến sĩ đồng thời phát nổ, hóa thành làn sóng máu cuồn cuộn hướng đám người Cơ Hạo ùa đi.

Máu vốn màu đỏ tươi chói mắt, tản mát ra mùi máu tươi nồng đậm cấp tốc biến thành màu đen hư thối, rất nhanh đã tản mát ra mùi tanh tưởi gay mũi. Mang theo lực lượng nguyền rủa vô cùng tà ác hắc ám, làn sóng máu màu đen hóa thành sóng cao tới trăm trượng, hung hăng bổ về phía đám người Cơ Hạo.

Cơ Hạo hạ quyết tâm bắt đầu giết chóc, quyết định của hắn chọc vỡ kế hoạch của Đế Sát, làm Đế Sát sớm phát động huyết chú, dẫn phát sóng máu công kích đáng sợ như thế.

Nếu Cơ Hạo chậm chạp không hạ quyết tâm, mặc cho đám nhân tộc già yếu này xâm nhập trong quân trận của hắn, như vậy những sóng máu này trực tiếp ở bên người ba ngàn trọng giáp chiến sĩ Liệt Sơn Cương dẫn dắt bùng nổ ra, có thể tưởng tượng sẽ có bao nhiêu nguy hiểm.

“Đế Sát!”

Cơ Hạo hét lớn một tiếng, há mồm phun ra một đạo Kim Ô Thổ Tức hướng sóng máu nghênh đón.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.