Khi đám người chen chúc lao về phía Cơ Hạo, ngoài ngàn dặm, đỉnh ngọn núi lớn, Quy Linh ngồi xếp bằng ở phía dưới một cây đại thụ, đôi mắt lóe ra thần quang, xa xa nhìn chăm chú vào nhất cử nhất động của chiến trường.
Mấy môn nhân của Quy Linh đứng hầu ở một bên, một thiếu nữ bộ dạng ngây thơ đáng yêu thè lưỡi, cẩn thận nói: “Sư tôn, nếu là ngài ở đây, những người này giết hay là không giết?”
Nhẹ nhàng quơ quơ phất trần trong tay, Quy Linh ngẩng đầu nhìn trời một cái, cười lên rất vi diệu.
Qua hồi lâu, Quy Linh từ từ nói: “Nếu là vi sư, hiện ra bản thể chặn sơn cốc, mặc cho hắn bao nhiêu người cũng không qua được.”
Mấy môn nhân của Quy Linh sắc mặt đồng loạt đen sì, vẻ mặt ai cũng cổ quái nhìn sư tôn nhà mình. Thiếu nữ vừa mới lên tiếng giậm chân oán trách: “Sư tôn chơi xấu quá, có thể nào làm như vậy? Chỉ là chặn sơn cốc lại có tác dụng gì?”
Cười nhẹ, Quy Linh ôn hòa nhìn thiếu nữ một cái, nhẹ nhàng nói: “Giết hay là không giết, vấn đề này, không chỉ vi sư, hoặc là Cơ Hạo tiểu hữu, thật ra dù là sư tổ của các ngươi, cũng không biết đã làm rõ hay chưa.”
Ngọc như ý trong tay phóng ra một mảng u quang màu đen sắc bén, Quy Linh nheo mắt, thản nhiên tự hỏi: “Sư tôn, đổi là ngài bây giờ, những người này, ngài có thể vung ra một kiếm đó hay không? Hay là nhân từ nương tay như năm đó?”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vu-than-ky/2183252/chuong-275.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.