Ta là bát hoàng tử của Đông Vũ quốc. Sinh ra trong nhung lụa nhưng cuộc sống không yên bình. Vì tranh đấu ghen ghét hậu cung mà ta làm vật hi sinh. Năm ta 10 tuổi ta từng nghĩ rằng mình chỉ chờ chết. Đến khi thất hoàng huynh đến, cuộc đời ta đột ngột thay đổi.
Ta lại trở thành bát hoàng tử được người người hầu hạ. Thất ca và cửu đệ đội ta thực tốt. Phụ hoàng cũng đôi lần hỏi han ta. Ta những tưởng mình nằm mơ.
Cuộc sống mới của ta bắt đầu.
Ta hưởng vinh hoa phú quý của một hoàng tử, hưởng ôn nhu chăm sóc từ huynh đệ, vậy là đủ.
Ta nghĩ mình cứ sống như vậy đến cuối đời cũng được.
Đến khi ta gặp được hắn.
Lần đầu hắn xuất hiện trước mặt ta, ánh mắt ta đã không rời được hắn. Nụ cười của hắn rất ôn nhu, chứa nhiều yêu thương. Từ lúc ấy, ta không kiềm lòng được mà trong tim nảy sinh ra một mần cây tinh yêu khó bỏ.
Hắn nhớ rõ câu đầu tiên nam nhân ấy nói với hắn
“ Đệ đệ này là bát đệ đi, ta là Vũ Thiên Nguyệt, đệ cứ gọi ta là ca ca.”
“ Ân. Đệ là Vũ Ngọc Danh.”
Ta mỉm cười đối hắn nói. Ánh mắt ta không thể li khai hắn, từ giây phút đó, ta biết mình vô vọng.
Bởi ánh mắt đại ca nhìn thất ca, ta có thể hiểu. Đó là sâu sắc quyến luyến cùng nhớ thương.
Ta quay mặt đi mỉm cười tự giễu, có lẽ nên từ bỏ tình cảm này thì hơn.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vu-tap-an/2988096/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.