Ta là tứ hoàng tử của Đông Vũ quốc – Vũ Di Lưu. Cha ta là người có địa vị cao quý nhất Đông Vũ, tất nhiên ta sinh ra cũng đã là kẻ có thân phận. Mẫu phi ta là quý phi được phụ hoàng sủng ái nhất. Ta không hiểu, nàng có gì mà phụ hoàng yêu thương đến thế. Nàng sống thật giả dối. Ta cảm thấy mệt mỏi thay cho nàng.
Năm ta 9 tuổi, thái giám bên cạnh phụ hoàng dắt đến một đứa nhỏ ước chừng bốn tuổi. Đứa nhỏ đó rất xinh xắn, hai mắt to tròn mọng nước, đôi môi hồng nhạt đáng yêu.
Thái giám tuyên đọc thánh chỉ, rồi cáo lui. Mẫu phi ta ngoài mặt tươi cười nhưng ánh mắt nàng rõ ràng phật ý. Ta biết nên rũ mi xuống, không nói gì. Ta vốn là kẻ không thể cãi lại nàng ta.
Đứa nhỏ kia là em trai ta, cửu hoàng đệ Vũ Thừa Thiên. Phụ hoàng ta vì căm hận mẫu phi hắn độc hại ái phi của y, mà cũng mở một con mắt, nhắm một con mắt với cách xử sự của mẫu phi ta đối đứa nhỏ.
Nàng căm ghét tất cả những đứa con khác của phụ hoàng, trừ ta. Mỗi ngày nàng đều nói ta phải làm thái tử, phải lên hoàng vị. Trong thâm tâm ta tự hỏi thái tử vị có gì đáng giá sao? Phải trở thành một người như phụ hoàng, ta không thích. Đến cả ái nhân của mình cũng giữ không được toàn mạng.
Mẫu hậu ngày một quá đáng đối với cửu đệ. Ta muốn đến gần hắn, nhưng hắn luôn giương ra đôi mắt sợ sệt với ta.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vu-tap-an/2988095/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.