“ Ân nhi …”
—
“ Nhưng phụ hoàng chỉ thích mình Ân nhi.”
“ Vậy Ân nhi không đi nữa. Ân nhi ở bên phụ hoàng mãi a.”
—
“ Phụ hoàng, ta đói.”
“ Phụ hoàng …”
“ Ân nhi a.”
—
“ Phụ hoàng thích nhất Ân nhi.”
KHÔNG ~. Ta là Lý Phong, Không không.
Ánh nắng chiều chiếu xen qua cửa sổ phòng. Lý Phong bật dậy hoảng hốt. Từ mấy hôm nay, cứ nhắm mắt là hắn lại nghe thấy những đoạn đối thoại kì cục, mơ hồ. Vả lại người đối diện hắn lại là người nam nhân mấy ngày trước. Hắn luôn có cảm giác có ngươi đang thì thầm bên tai, ôn nhu cẩn thận khơi gợi cho hắn.
Không, không. Hắn là Lý Phong. Không phải Ân Nhi gì đó. Không.
Nhưng sao hắn lại khóc. Sờ lên má, đã ướt. Hắn vô thức mà khóc. Khóc vì mơ sao.
Đi xuống dưới nhà, hắn thẫn thờ nhìn ra vườn. Những bông hồng đã nở. Hắn mỉm cười thanh thản. Đi ra ngoài vườn.
“ Bọn mày thật đẹp a. Chắc mụ mụ sẽ mê tít.”
Sờ sờ những bông hoa, Lý Phong lại nghĩ đến loài hoa hồng sắc tuyệt mĩ trong mơ. Cảm giác như hắn cũng đã từng được chạm vào, được hưởng hương thơm của nó.
—
“ Ân nhi, ngủ ngoan a. Phụ hoàng về rồi.”
Vũ Nhiên Lãnh ngồi yên lặng cạnh đứa con của mình. Mười ngày nay, hắn chưa bao giờ ngủ một giấc đầy đủ. Hắn sợ khi mình ngủ, bảo bối sẽ thức dậy.
Hắn phải chờ, chờ bảo bối
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vu-tap-an/2988047/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.