Sáng sớm tỉnh dậy, đã không còn Vũ Nhiên Lãnh bên người. Vũ Tập Ân xoa xoa đôi mắt. Tiểu Cầm tiến vào hầu hạ hắn rửa mặt, chải đầu.
Đứng trước gương đồng, Tiểu cầm mỉm cười nói
“ Tóc điện hạ đẹp quá, đen mượt như vậy a.”
“ Tóc điện hạ dài ra rồi. Để tiểu Cầm vấn lại cho người a.”
Mặc kệ lời khen của Tiểu Cầm, hắn vẫn cứ đầu óc một mảng lơ mơ.
Khi Tiểu Cầm chải đầu xong, cũng vấn tóc cho hắn, mặc y phục vào. Hắn mới phát giác Tiểu Cầm chải cho hắn cái đầu hai chỏm tóc to buộc hai bên. Hắn méo xẹo.
“ Cầm, ngươi không muốn ta ra ngoài sao?”
“ Điện hạ a, cái này rất dễ thương mà. Trẻ con ai cũng để thế a. Hôm nay người đi gặp Thục phi và Hiền phi, nên phải đẹp đẽ đáng yếu chứ. Nghe đâu hai nương nương đều thích những đứa trẻ dễ thương.”
Vũ Tập Ân phẩy phẩy tay, hắn cãi không lại nàng mà.
“ Gọi Thanh lấy hết đồ phụ hoàng ban cho ta ra đây.”
Lát sau, Tiểu Thanh và Tiểu Qúy cầm khá nhiều đồ vật quý báu, châu báu có, đồ chơi có, dạ minh châu có, đồ hiếm quý cũng có, tơ lụa,… vv và vv.
Nhìn đống đồ trước mắt, Vũ Tập Ân thở dài. May mắn. Hắn không bị phụ hoàng “ chiếu cố” lúc còn bé. Nếu không thì hắn chắc sẽ bị châu báu đè chết. Dù kiếp trước hắn từng mong bị tiền hay đôla đè chết. Nhưng mà, đến lúc thấy gần đến như thế thì lại sợ chết kinh khủng.
“ Thanh, ngươi cầm số đồ này ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vu-tap-an/25315/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.