Hai phụ tử nhìn nhau chằm chằm nói không nên lời. Vũ Nhiên Lãnh chịu thua trước, thở dài. Hắn phất tay ra hiệu thị vệ mang cái hộp đến. Còn mình vừa bế Vũ Tập Ân vừa quay lại phía Tiêu Ân kia
“ Tiêu thị quân hôm nay bị kinh hách rồi, ngươi về nghỉ ngơi đi. Nên nhớ có những chuyện không cần nói ra.”
Sau đó mặc kệ Tiêu Ân nghe xong càng run dữ dội hơn, Vũ Nhiên Lãnh xoay người bước đi. Nhưng chuyện không dừng ở đây. Vũ Tập Ân nắm lấy cổ áo Vũ Nhiên Lãnh trừng mắt.
“ Hôm nay Ân Nhi cũng bị kinh hách a phụ hoàng.”
Thấy tay bé nhỏ của bé nắm lấy cổ áo mình, Vũ Nhiên Lãnh sủng ái không thèm gạt ra mà cười cười
“ Oa, thế về cung phụ hoàng hảo hảo bồi thường Ân Nhi a.”
“ Ách, khỏi khỏi đi. Ân Nhi muốn phụ hoàng bồi thường ở đây kia.”
“ Là sao?” Vũ Nhiên Lãnh nhướn mi hỏi bé con. Lại gì nữa đây a. Sao hắn có dự cảm không mấy lành.
“ Cho Ân Nhi mấy đám hoa kia a.”
Vũ Tập Ân đưa tay nhỏ bé chỉ chỉ vào đám hoa hồng sắc trân quý ở phíaTâyvườn. Vũ Nhiên Lãnh hơi nhíu mày một chút rồi lại cười sủng nịch, tay xoa xoa má bé con.
“ Ân. Ân Nhi muốn làm gì?” Chỉ là hoa thôi, dù có vàng bạc bảo vật quý báu cỡ nào hắn cũng cho bảo bối của hắn được.
“ Hắc hắc, Cắm —— hoa.”
Vũ Tập Ân gật gù thỏa mãn. Những bông hoa kia thật tuyệt đẹp mà.
“ Làm gì? Ân Nhi không muốn để ngắm hay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vu-tap-an/25314/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.