----------
Vu Duy Thiển là một người phương Đông thuần túy, hiện tại hắn thoạt nhìn đã có vài phần con lai, không trắng nõn như Vivian nhưng bởi vì mái tóc đen tuyền càng làm cho màu da của hắn thêm phần nhợt nhạt.
Vivian từng không tiếc lấy ra lực lượng của mình cho hắn, lần này hắn uống xong máu của người Davila thì hắn đã tiếp cận đến thể chất của người Davila, ánh mắt càng sắc bén hơn, tốc độ nhanh hơn, so với thiên hồn mà hắn từng sở hữu thì tuy rằng lực lượng khác nhau nhưng hiệu quả tựa hồ giống nhau.
Ngoại trừ không thể sử dụng oan hồn để làm trợ lực thì cơ hồ không có gì khác với trước kia khi có được bất tử, ánh mắt của hắn vẫn sắc bén, đôi môi mỏng mím lại vẫn lạnh lùng và mê ngươi như trước.
Hắn và Lê Khải Liệt sóng vai đứng một chỗ, khoác trên mình chiếc áo của Lê Khải Liệt, hai thân hình cao lớn nổi bật giữa vùng đất trắng xóa, Vivian mặc chiếc váy đỏ đứng bên cạnh bọn họ, ánh mắt của ba người nhìn Supuringu Issei như đang nhìn một xác chết.
Supuringu Issei thoáng chốc bừng tỉnh, mặc dù chưa từng giao thủ với mấy người này nhưng hắn bỗng nhiên cảm giác được nguy hiểm và sợ hãi.
Hắn hối hận, thói quen trốn trong đám người để đảm bảo an toàn cho mình, hắn vội vàng lui ra sau vài bước, hấp tấp leo lên sườn núi, nhưng đụn tuyết lại gây khó khăn cho hắn, khiến hắn bị lún chân, hắn nhìn thấy Senzou ở phía trên, lập tức quát to một cách kinh hoàng, “Senzou!
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vu-sac-my-tuy/1311670/chuong-234.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.