Bộp bộp bộp, tiếng vỗ tay thong thả vang lên, ông lão vẫn dùng ánh mắt và thái độ thưởng thức để nhìn bọn họ, “Tình cảm giữa các ngươi sâu nặng như vậy, tốt lắm.”
“Hóa ra ông nội muốn chính là như thế này, tình cảm của bọn họ càng sâu nặng thì kế hoạch của chúng ta mới có thể thi hành suôn sẻ.” Lúc đầu Josen không hiểu mục đích của Kent Claudy, hiện tại hoàn toàn hiểu rõ, nụ cười âm trầm trở nên quỷ dị, “Ngài Wirth, xem như ngươi xui xẻo đi, yêu phải người đàn ông này.”
Bọn họ đứng ở một góc phòng, hai ông cháu, Bode đứng hầu ở bên cạnh, biết rõ ý tứ trong lời nói của bọn họ nên chỉ đành thở dài, cũng bắt đầu dùng ánh mắt thương hại để nhìn Vu Duy Thiển và Lê Khải Liệt.
Kent Claudy từ trên sô pha đứng dậy, nụ cười thật sự hiền lành, tựa như một bậc cha chú đang dạy dỗ con cháu, “Giải quyết chướng ngại, nói thì dễ dàng, Leo, tuy rằng ngươi rất có năng lực nhưng là quá tin tưởng vào năng lực của mình, mặc dù đây là sở trường của ngươi nhưng nó cũng chính là nhược điểm.”
Hắn chuyển mắt nhìn sang Vu Duy Thiển, “Ngài Wirth, ta đã bảo Bode tiêm cho hắn vài thứ, thoạt nhìn vẫn chưa đủ, hiện tại chỉ thiếu một chút trợ lực, ngươi có thể giúp chúng ta việc này hay không?”
Thái độ của Kent Claudy rất bình thản nhưng ánh mắt lại vô cùng quỷ dị, thật giống như kế tiếp mới là màn chính thức.
Khi Vu Duy Thiển nhìn chăm chú, Bode cầm lấy một ống tiêm,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vu-sac-my-tuy/1311603/chuong-167.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.