Người bị Vu Duy Thiển nghiến răng nghiến lợi mắng chửi hiện tại đang đứng ở trên boong tàu, đưa lưng về phía mọi người, hút thuốc ngắm biển, khói trắng bị gió tán đi. Phía Bắc Địa Trung Hải, gió biển táp vào mặt tràn ngập hương vị nước biển, cảnh tượng giãy dụa dưới đại dương ở mấy ngày hôm trước dường như chưa từng xảy ra, nếu không biết mục đích của bọn họ thì có lẽ người khác sẽ nghĩ rằng bọn họ chỉ đang du lịch ngắm cảnh. Lê Khải Liệt đang ở trên một chiếc du thuyền cỡ lớn hướng thẳng về phía mục tiêu – đảo Capri. Một hòn đảo đã trải qua chiến tranh, liên tiếp thay đổi chủ quyền trong thời kỳ tranh chấp quân sự giữa hai nước Anh và Pháp. Dựa vào địa vị của gia tộc Claudy năm đó, cho nên bọn họ đã từng có được chủ quyền sở hữu một phần khu vực trên hòn đảo, nhưng hiện tại nó đã thuộc về Ý, nơi này trở thành một thắng cảnh thu hút rất nhiều du khách trên thế giới, mặc dù cách nước Pháp nhưng gia tộc Claudy và hoàng thất Anh quốc vẫn giữ liên hệ với nhau. “Điện hạ Leo? Điện hạ Leo?” Cấp dưới của Wolf cẩn thận gọi vài tiếng, người đứng trên boong tàu quay đầu lại, sắc mặt âm u cùng với ánh mắt tràn đầy sát khí làm cho người ta không dám nhìn thẳng. “Có chuyện gì thì cứ nói!” Gió biển hất vào chiếc áo sơ mi màu đen chưa cài hết khuy, lớp vải phất phơ phát ra tiếng vù vù, khí chất hải tặc của Lê Khải Liệt dường như càng thêm hiển lộ rõ ràng giữa biển cả mênh mông. Cấp dưới mà Wolf mang theo cũng chính là một trong những vệ sĩ hoàng cung của Hashim, “…..Chúng ta sắp đến, sĩ quan Wolf hỏi ngài có muốn chuẩn bị cái gì hay không?” So với công chúa của bọn họ thì vị hoàng tử mà trước đây không hề tồn tại cũng chưa từng xuất hiện này quả thật giống như thiên sứ và ác ma. “Rốt cục cũng sắp đến.” Vivian nhảy lên boong tàu, nàng nói một cách khoái trá nhưng thoạt nhìn cũng không quá cao hứng, nàng cùng hắn ngắm biển, “Nếu ngươi đoán sai làm cho Wirth bị bất cứ thương tổn nào thì ta sẽ không bỏ qua cho ngươi.” Tuy rằng chiều cao chỉ có một khúc, diện mạo cũng là một cô bé cực kỳ giống búp bê, nhưng nét mặt nhìn nghiêng của nàng đối với Lê Khải Liệt lại có biểu tình chính chắn hoàn toàn không tương xứng với vẻ ngoài của mình, “Cho dù vận dụng toàn bộ lực lượng của Bathory thì ta cũng phải phá hủy Hecate.” Nàng dùng biểu tình lạnh lùng mang theo vẻ chán ghét để nói ra lời này, thoạt nhìn rất giống với một người đàn ông nào đó. Lê Khải Liệt bực dọc mà hừ lạnh một tiếng, đầu lọc của điếu thuốc bị bóp méo rồi ném xuống biển, hung hăng phun ra một ngụm khói cuối cùng, “Nếu hắn gặp chuyện bất trắc thì không cần tới phiên ngươi ra tay, cứ để ta!” “Ngươi có thể tự xuống tay đối với chính mình? Ngươi chỉ biết dùng tất cả thủ đoạn để khiến hắn tha thứ cho ngươi!” Vivian nhắc lại quá khứ không tốt. “Nói đủ chưa?” Giống như chỉ cần nói thêm một câu nữa sẽ bùng nổ, khuôn mặt đè ép cảm xúc của Lê Khải Liệt trở nên cáu kỉnh đáng sợ, “Samantha không dám động vào hắn, nàng không phải đối thủ của hắn, đừng quên hắn là ai! Hắn là Vu Duy Thiển!” Hắn tin tưởng đối phương nên mới dám mạo hiểm, đây là tình huống duy nhất mà hắn có thể lựa chọn, hắn cũng tin tưởng Vu Duy Thiển sẽ hiểu rõ hắn, nhưng Vivian lại không hiểu được. “Nếu ngươi nói ra chuyện này sớm hơn một chút thì Wirth sẽ không bị thất lạc với chúng ta, sẽ không bị người của Hecate mang đi!” Vivian không thể kiềm chế, “Rốt cục ngươi có bao nhiêu tình nhân bất chính? Việc Wirth yêu ngươi thì ta đã bất lực, nhưng ít nhất ngươi phải xử lý sạch sẽ đám phụ nữ trước kia của mình đi chứ! Đừng tạo thành phiền phức cho hắn!” Lê Khải Liệt nghiêm mặt, bất ngờ là hắn lại không hề trả lời, trong lúc nhất thời ngoại trừ gió biển thì không còn bất cứ âm thanh gì khác, những người ở trên boong tàu đều tự yên lặng làm chuyện của mình, không dám phát ra một chút tiếng động nào. Trong mấy ngày hành trình, vì vấn đề tung tích của Vu Duy Thiển mà Lê Khải Liệt và Vivian vẫn không hề hòa nhã với nhau, dĩ vãng có Vu Duy Thiển thì còn có thể bình yên vô sự, hiện tại ở thời điểm mấu chốt nhất mà lại không rõ tung tích, mỗi lần bọn họ nói chuyện đều giống như hai viên đạn va vào nhau. “Đừng phụ lòng những gì mà hắn đã làm cho ngươi, Lê Khải Liệt, bằng không…” Nàng nhìn ra mặt biển ở phía sau, nhếch môi một cách không cam lòng. “Hắn muốn ngươi làm cái gì?” Về chuyện liên quan đến Vu Duy Thiển, Lê Khải Liệt nhất định phải hỏi cho rõ ràng. Vivian vốn không muốn trả lời nhưng dù sao đối phương cũng là người có quan hệ thâm tình với Vu Duy Thiển, hơn nữa chuyện này cũng nên cho Lê Khải Liệt biết, nàng rốt cục làm cho mình khôi phục lý trí, “Ngươi nghĩ rằng chỉ có ta, ngươi và những người này hay sao?” “Ngươi còn điều động thêm những người khác?” “Chắc ngươi vẫn nhớ rõ những người mà ta mang theo khi đến Hashim, bọn họ là vệ sĩ thân cận do Bathory của ta huấn luyện, lúc đó Wirth đã nói với ta khi cần thiết hắn muốn mượn người của ta.” “Bao nhiêu?” Lê Khải Liệt nhìn thoáng qua ở phía sau, không chỉ nhìn thấy những người đã từng đi theo bọn họ. “Có thể nói là toàn bộ.” Vivian tiếp nhận trà bánh từ trong tay của Woodley, “Đây là hắn yêu cầu, quen biết hắn nhiều năm như vậy nhưng hắn chưa từng yêu cầu ta làm chuyện gì, vậy mà lúc này….” Nàng ngẩng đầu nhìn Lê Khải Liệt. Mái tóc gợn sóng màu nâu đỏ tung bay trong gió, lộ ra nét cuồng dã đặc biệt, người đàn ông đón gió biển với vẻ mặt khó lường không hề mỉm cười, biểu tình không thể diễn tả thành lời, bị mái tóc đỏ cùng gió biển che lấp khiến sắc mặt càng trở nên thâm thúy. Vu Duy Thiển chẳng bao giờ nói với hắn những gì mà người nọ đã làm cho hắn, e rằng khi làm ra quyết định cũng không hề bận tâm cân nhắc, chỉ là vì Lê Khải Liệt có lẽ sẽ cần nên liền yêu cầu Vivian. Bởi vì hoàn toàn tự nhiên nên lại khiến người ta không biết phải nói cái gì, tựa như khi Vu Duy Thiển tự tiện quyết định chặt đứt quan hệ của bọn họ, Lê Khải Liệt đã tìm được không ít nhạc phổ ở trong căn hộ mà bọn họ từng ở, đều là do Vu Duy Thiển tự soạn, tựa hồ là vì để phòng ngừa khi Lê Khải Liệt cần trong tương lai, thậm chí còn lấy ra những bản nhạc mà Lê Khải Liệt đã viết trước kia để sửa chữa một chút, lưu lại vài lời đề nghị, đến khi Vu Duy Thiển quay lại cũng không hề nhắc đến chuyện này với hắn. Duy….. Lồng ngực của Lê Khải Liệt tựa như bị cái gì đó ngăn chặn, thở ra một hơi thật dài, lại rút ra một điếu thuốc khác, trước khi tiếp tục châm thuốc thì trước mặt lại hiện ra vài hình ảnh khi bị Vu Duy Thiển rút đi điếu thuốc, có đôi khi người nọ sẽ trách mắng vì không muốn làm hỏng cổ họng của hắn, phải biết kiêng cử này nọ. Duy…..
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]