“Ta có thể thay ngươi chuyển lời với hắn, nhưng như vậy có tác dụng hay sao? Ngươi cũng không phải không biết hắn, chuyện mà hắn muốn làm thì không có ai ngăn được, huống chi lại liên quan đến ngươi.” Giọng nói của Owen truyền qua điện thoại có vẻ mệt mỏi.
Owen nói đúng, Vu Duy Thiển cảm thấy hơi nhức đầu, “Tóm lại chỉ có ngươi mới có thể ổn định hắn, trong khoảng thời gian ngắn thì ta sẽ không gặp mặt hắn.” Trong khoảng thời gian ngắn của hắn đối với người khác mà nói thì hơi lâu dài một chút, vô thức nhìn sợi dây điện thoại, hắn miễn cưỡng nhếch lên khóe môi đang hạ xuống.
Bởi vì giọng nói của hắn nghe ra có vẻ quá mức bình tĩnh nên Owen liền nghĩ đến bộ dáng gần đây của Lê Khải Liệt, có câu nhịn không được thì sẽ nói năng thiếu suy nghĩ, “Wirth, ngươi thật sự yêu hắn hay sao?”
Đầu dây bên kia trầm mặc, Owen không biết như vậy là ý gì, cầm chặt điện thoại, nở nụ cười như đang đùa cợt, “Ngươi thật sự yêu Liệt hay sao? Lúc ấy ngươi đã nói ngươi yêu hắn, vì sao người luôn miệng nói yêu lại vứt bỏ tình cảm như vậy?”
Vu Duy Thiển không có phản ứng, Calgary đứng bên cạnh Owen ngay lập tức chấn động, Owen nói xong câu kia, ánh mắt chuyển lên trên người của Calgary, hai người nhìn nhau, bầu không khí khó có thể diễn tả thành lời đang bao vây bọn họ. Tình cảm giữa Lê Khải Liệt và Vu Duy Thiển không ngừng kích động Owen, nói đến tình yêu, người xoay lưng bỏ đi không chỉ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vu-sac-my-tuy/1311566/chuong-130.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.