Những giọt mưa tí tách từ không trung hạ xuống, giống như màu đen trống rỗng của vực sâu thu hút tầm mắt con người, những giọt mưa rơi vào bên trong quan tài phát lên tiếng vang rất nhỏ, đây là một chiếc quan tài trống rỗng.
Cái bóng của Reid phủ lên đáy quan tài, chất liệu gỗ cao cấp hơn một trăm năm cho đến nay vẫn còn nguyên vẹn, một tiếng ầm vang lên, nắp quan tài hoàn toàn bung ra, người thực thi nhìn chăm chú vào cái hố đen òm dưới chân, từ hoài nghi chuyển thành khiếp sợ, hiện tại đã có một chút hoảng hốt.
“Chuyện này không có khả năng…” Đây là Reid tự mình nghi ngờ, hiện tại có thể chứng thật nhưng hắn lại chôn chân tại chỗ, không thể tin được loại suy đoán vớ vẩn này lại trở thành sự thật, “Một người đã chết hơn trăm năm thì không thể sống lại, xương cốt đã sớm thối rữa.”
“Trừ phi sau khi hắn được chôn không bao lâu thì tự mình đi ra.” Lời nói của Vu Duy Thiển giống như đang nói giỡn, vành nón màu đen ướt đẫm, mái tóc phía dưới đã nhiễu nước, tùng giọt mưa vương bên mặt, không hề nở nụ cười.
“Nói như vậy hung thủ là xác chết còn sống hay sao?” Lê Khải Liệt lấy ra một cái bật lửa từ trong túi áo choàng, ngậm một điếu thuốc lên miệng rồi nheo mắt châm lửa.
Không ai có thể trả lời vấn đề này, theo thời gian trôi qua, nhiệt độ càng lúc càng thấp, thời tiết dần dần trở nên lạnh lẽo, lúc này cho dù mưa có tạnh thì cũng chưa hẳn đã nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vu-sac-my-tuy/1311544/chuong-108.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.