Rất nhiều gia đình sẽ tiếp tục sử dụng tên của thành viên trong nhà từ mấy đời trước, ngoại trừ hung thủ của vụ án ma cà rồng tự xưng là Reese thì gia tộc W. Locke còn có một người cũng có tên là Reese, Vu Duy Thiển hình như cũng đã đề cập về chuyện này đối với Reid, nhưng theo như lời của Reid thì tin tức mà hắn điều tra được cũng không chỉ đơn giản là như vậy. Thời tiết vẫn rất tệ, không khí ẩm ướt làm cho người ta cảm thấy trên người không có chỗ nào là khô ráo, người không quen thì sẽ vô cùng khó chịu, Reid mặc áo gió sậm màu, từ khi đến Luân Đôn nụ cười cứng ngắc của hắn cũng rất ít khi được hiển lộ. “FBI không có lý do gì phải đuổi theo đến tận Luân Đôn vì hung thủ rời khỏi Hoa Kỳ.” Trên đường đi, Vu Duy Thiển đã nói như vậy, ngữ điệu của hắn không nhất định muốn Reid phải trả lời, Reid nhìn con đường trước mặt, xoay chuyển tay lái, không hề nói một lời nào. “Hung thủ có thể là người Anh, hiện tại lại ở đây ra tay giết người, chuyện này nếu theo thông lệ thì đáng lý phải báo lên tổ chức hình cảnh quốc tế, nhưng Reid, ngươi lại không làm như vậy.” Lê Khải Liệt ngồi bên cạnh Vu Duy Thiển, hắn nói một cách chắc chắn. Kể từ khi hai người bọn họ lên xe của Reid thì không giống như nhân chứng đang nhận lời điều tra, mà càng giống như cảnh sát đang đưa ra lời thẩm vấn. “Các ngươi đã điều tra ta?” Cần gạt nước gạt xuống những giọt mưa bụi bám vào trước cửa kính xe hơi, ánh mắt nhạy bén của Reid nhìn chăm chú ở trước mặt, bàn tay cầm lái vẫn rất ổn định, “Nếu ta là hung thủ thì hiện tại nơi mà ta dẫn các ngươi đi e rằng sẽ không khiến các ngươi cảm thấy thoải mái.” Chiếc xe tiếp tục băng nhanh tiến về vùng ngoại ô, dưới màn mưa, lời nói của Reid cũng ẩm ướt và âm u như thời tiết bên ngoài. Nhưng hắn đương nhiên không phải hung thủ, Vu Duy Thiển và Lê Khải Liệt đã từng cùng hắn nhìn thấy Reese, con người không có khả năng phân thân, dựa theo phân tích về tích cách của hung thủ thì ắt hẳn là gây án một mình, không có đồng lõa, hai người ngồi ở băng sau biết rất rõ điều này, sỡ dĩ nói như vậy là vì Lê Khải Liệt quả thật đã từng điều tra về Reid. “Đặc vụ Reid, ngươi quan tâm đến vụ án quá mức.” Nhàn nhã giống như đi nghỉ mát, giọng nói của Lê Khải Liệt cũng rất nhẹ nhàng, “Một đặc vụ liên bang quá mức nhiệt tình, tự bỏ tiền túi để xuất cảnh đi bắt hung thủ….” Lời nói lấp lửng hàm chứa rất nhiều suy đoán. “Chẳng phải các ngươi đã điều tra rồi hay sao? Không ngờ Miracle Leo lại là một thành viên trong Hecate.” Chiếc xe rẽ vào một con đường, ánh mắt nhạy bén của Reid lưu ý từng người băng qua đường, tựa hồ như vậy thì có thể bắt được hung thủ, “Các ngươi nghi ngờ ta thì ta cũng có thể nghi ngờ các ngươi, trước khi chưa có chứng cớ, các ngươi vẫn là nhân chứng quan trọng của ta.” Reid có thể tra ra thế lực sau lưng của Lê Khải Liệt, nói hắn là một thành viên trong Hecate thì không đúng lắm, nhưng hắn quả thật có được một phần lực lượng của Hecate, Lê Khải Liệt không phủ nhận. Không biết có phải Vu Duy Thiển cảm thấy trò chuyện như vậy rất nhàm chán hay không mà hắn lại gõ nhẹ đầu ngón tay của mình lên mu bàn tay, không tiếp tục tham dự vào cuộc nói chuyện giữa hai người bọn họ. “Sau khi tra xét xong thì ta mới biết hóa ra đặc vụ Reid từng có một người em gái chết trong tay của sát thủ liên hoàn, tuy rằng đó là vụ án từ rất nhiều năm trước nhưng đến bây giờ nó vẫn còn ám ảnh ngươi, có đúng hay không?” Lê Khải Liệt nói với Reid nhưng ánh mắt lại lạc sang người ngồi bên cạnh, Vu Duy Thiển so với Reid cũng có tiềm chất là loại người tham công tiếc việc, từ sau khi quyết định viết ca khúc cho hắn thì thường xuyên tận dụng thời gian, giống như ngay cả một phút cũng không muốn lãng phí. Xe vòng qua một cái hố đọng nước, xốc nảy một lúc, Reid không còn tiếp tục mở miệng, bầu không khí trầm mặc bắt đầu lan tỏa. Cố chấp quá mức đối với một hung án có thể xuất phát từ ý thức trách nhiệm, cũng có thể xuất phát từ cá nhân, con người sẽ sinh ra một loại tâm lý cố chấp bất thường, cho dù như thế nào hoặc phải trả bằng cái giá gì đi chăng nữa thì người nọ vẫn muốn bắt cho bằng được hung thủ, chẳng qua hiện tại sự việc tiến triển càng lúc càng trở nên quỷ dị. “Đến.” Rốt cục chiếc xe được dừng lại, Reid mở cửa xe, mưa bụi lất phất, có một mùi mục nát tràn ngập trong không khí. Lê Khải Liệt và Vu Duy Thiển cùng nhau xuống xe, bọn họ đều không bung dù, mưa phùn thấm vào chiếc mũ trên đầu của Vu Duy Thiển, Lê Khải Liệt tùy tiện hất lên những sợi tóc ẩm ướt trước trán ra đằng sau, bọn họ xuyên qua màn mưa rồi đi vào cánh cổng sắt được khép hờ, trên cửa loang lổ những vết rỉ sét hơi hơi lung lay trong gió, phát ra những tiếng cọt kẹt. Nghĩa trang này có niên đại rất xa xưa, những phần mộ trơ trọi nằm rải rác khắp nơi, xung quanh bia mộ mọc đầy cỏ dại, giống như một nơi đã bị con người lãng quên trên thế giới này, toát lên một khung cảnh hết sức thê lương trong màn mưa bụi. “Chính là nơi này.” Reid chỉ lên tấm biển ở bên ngoài cửa sắt, dòng chữ ở trên mặt đã bị thời gian bào mòn, trải qua không biết bao nhiêu năm tháng thăng trầm, lúc này nó đã mờ tịt, chỉ có thể nhìn thấy vài ký tự, W…..K…..D…..Tựa hồ là tên của nghĩa trang. “Kết quả xét nghiệm của mẫu máu mà hung thủ lưu lại như thế nào?” Vu Duy Thiển nhắc đến chuyện này, ở khách sạn Reid vẫn chưa nói xong, giống như kiêng kỵ chuyện gì đó. Lê Khải Liệt đi vào bên trong nghĩa trang, bất luận nơi nào đối với hắn cũng không được xem là mới lạ, cho dù đứng ở nơi chỉ dành cho những người yên giấc ngàn thu thì vẫn không ảnh hưởng đến sự tồn tại của hắn. “Đến nơi này thì có thể nói được hay chưa?” Lê Khải Liệt xoay người, đáy mắt tinh tường truyền lại một ý tứ, Reid biết mình bắt buộc phải trả lời, “Trong máu tồn tại gien ung thư, không phải của Sharon Swift, nhưng phù hợp với đặc thù của gia tộc W.Locke, nhưng gien này gien lặn, chứng tỏ người này không mắc chứng ung thư, nhưng mà….” Hắn chậm rãi đi về phía trước, bởi vì trước đây đã từng tới nơi này một lần, hắn tìm kiếm giữa các bia mộ một lúc, cuối cùng dừng lại trước một nơi có cỏ dại mọc um tùm, mộ bia đã sớm bị năm tháng ăn mòn làm mất đi nguyên dạng, “Mẫu máu đó không phải là máu của người sống, sau khi xét nghiệm thì mới biết nó đã từng được xử lý chống phân hủy.” Đồng tử nhạt màu co rút trong màn mưa, một trận gió lạnh thổi tán lời nói của Reid, cho dù nó có hoang đường và ly kỳ như thế nào thì Reid cũng đã ám chỉ suy đoán của mình, nhìn chăm chú phần mộ dưới chân, Reid chậm rãi đeo vào đôi găng tay bằng da, ngửi được mùi da thuộc, sau đó hắn hít thật sâu một hơi. Dường như hắn đã quyết định làm ra một chuyện quan trọng, Vu Duy Thiển đứng trước mộ bia, nhìn lên dấu vết loang lổ trên mộ, phần mộ này đã mai táng thiếu niên trước kia, “Ngươi muốn đào mộ?” Thiếu niên kia tên là Reese, yêu Vu Duy Thiển, yêu đến mức muốn giết Vu Duy Thiển. Đôi mắt màu tro lục của Lê Khải Liệt như muốn bốc lửa, so với lời nói của Reid thì Lê Khải Liệt càng để ý đến phần mộ ở trước mặt hơn. Vu Duy Thiển ở ngay bên cạnh hắn, nhưng hắn không nhìn thấy rõ biểu tình của đối phương khi hỏi ra câu đó, giữa bọn họ bị màn mưa ngăn cách. “Không có sự đồng ý của thân nhân người quá cố, cũng không xin phép….Đặc vụ Reid, ngươi thật sự nghiêm túc?” Lê Khải Liệt vừa cảm thấy bất ngờ vừa cảm thấy thú vị, “Hành vi của ngươi chẳng khác gì đang trộm mộ.” Hắn ngồi xổm xuống rồi nhìn Reid, cỏ dại mọc um tùm trên mồ mả, dường như có một chút khác biệt với những phần mộ ở lân cận. Đặc vụ liên bang đương nhiên không thể tự tiện mở ra quan tài của người chết khi chưa được cho phép, Reid chỉ im lặng rồi đi ra ngoài nghĩa trang, lôi ra dụng cụ từ phía sau cốp xe. “Nơi này là Anh quốc, ta không phải đặc vụ, ta là du khách.” Sau khi hắn quay lại thì lập tức nói ra những lời này, tiếp đó hắn cắm cái xẻng xuống đất. Biểu tình của Reid thoạt nhìn không phải nói giỡn, trong thời tiết âm u, gò má lõm xuống khi nhìn nghiêng lại lộ ra màu xám ngắt giống như người chết, dùng đôi tay đã đeo găng để nhổ đi cỏ dại mọc xung quanh, cái xẻng xúc vào lớp bùn đất, trời mưa ẩm ướt làm cho đất cát nơi đây cũng thấm nước, từng lớp bùn đất bị hắn xúc lên. Vu Duy Thiển đút hai tay vào túi áo, mái tóc đen thấm nước mưa dán trước trán của hắn, hắn nhớ rõ thời tiết ngày đó cũng như vậy, mưa lớn hơn một chút, con dao găm sắc bén cùng những cơn gió lạnh ở sau lưng xuyên thấu từ bên ngoài làn da tiến vào trong, rất rõ ràng, thiếu niên tóc vàng giết hắn xong lại tự sát, hiện tại đang ở dưới chân hắn. “Duy–” Lê Khải Liệt phát hiện Vu Duy Thiển đang ngẩn ngơ, hắn liền cầm lấy tay của đối phương, Vu Duy Thiển quay mặt lại rồi nhìn hắn, không biết Lê Khải Liệt muốn làm gì, “Sao?” “Ta không muốn ngươi ở bên cạnh ta mà lại nghĩ đến người khác.” Liếm những giọt nước mưa rơi trên bờ môi, nụ cười của Lê Khải Liệt vừa tự cao vừa ngang ngược, chỉ với nụ cười như vậy mà trong màn mưa tựa như xuất hiện nhiệt độ của ánh mặt trời trực tiếp xông thẳng vào mắt của Vu Duy Thiển. “Ngươi chỉ muốn nói như vậy?” Người nam nhân tóc đen lắc đầu, không biết nên cảm thấy tức giận hay là cảm thấy bất đắc dĩ vì ở trong tình huống như vậy mà Lê Khải Liệt còn có thể nói ra những lời này, cuối cùng Vu Duy Thiển chỉ khẽ nhếch khóe miệng, “Ta biết rồi.” Vu Duy Thiển nhìn thẳng vào màn mưa đang không ngừng cọ rửa tất cả mọi thứ, hắn không tiếp tục nhìn xuống dưới chân nữa. Lê Khải Liệt cảm thấy vừa lòng mà sờ lên sau cổ của Vu Duy Thiển, không hy vọng Vu Duy Thiển tiếp tục đắm chìm vào năm tháng đã qua, ký ức xa xưa đang ăn mòn hắn, nếu nói Vu Duy Thiển có nhược điểm gì thì chính là Lê Khải Liệt. Tuy rằng Lê Khải Liệt ngang ngược nhưng không phải là một người ngu ngốc, so với vẻ ngoài thô lỗ của mình thì Lê Khải Liệt lại vô cùng cẩn thận, vì sự chăm sóc của Lê Khải Liệt vào giờ phút này mà Vu Duy Thiển không muốn cùng hắn tranh cãi, nói với chính mình hãy phớt lờ Reese đang an giấc ở dưới chân, dung túng Lê Khải Liệt yêu cầu một cách bá đạo, để mặc đối phương sắp xếp lại ký ức trong đầu của mình. Mưa không lớn nhưng thời tiết âm u lại càng trở nên tối tăm, Reid không yêu cầu bọn họ giúp đỡ, hắn cũng chỉ mang theo một dụng cụ duy nhất, cái xẻng bằng sắt trong tay hắn từng chút một lún sâu vào bùn đất, đất cát trên phần mộ đã sớm tan hoang dần dần rời rạc, rốt cục lộ ra nóc quan tài. Đẩy ra những loài cỏ dại không biết tên, Reid giẫm lên bên cạnh mộ bia, bùn đất ẩm ướt trên bao tay của hắn hóa thành bùn lầy, hiện lên màu sắc u ám, hắn lại hít sâu vào một hơi, không ai ngăn cản hành động của hắn, Vu Duy Thiển và Lê Khải Liệt đều muốn biết đáp án. Dùng xẻng nạy lên bốn góc quan tài, nắp quan tài lộ ra khe hở mang theo một âm thanh khiến người ta cảm thấy ớn lạnh, trong thời tiết như vậy, nếu bên trong đột nhiên nhảy ra một thi thể còn sống thì tựa hồ cũng không khiến người ta cảm thấy kỳ lạ, Reid hết sức chăm chú, mái tóc ướt đẫm dính sát vào da đầu, hiện tại có thể xem như hắn đang làm một chuyện vô cùng điên rồ nhưng ánh mắt của hắn lại cực kỳ bình tĩnh. “Các ngươi lui ra phía sau.” Cởi bao tay, hắn lau đi nước mưa ướt đẫm trên mặt, bởi vì dùng sức quá độ mà thân thể trở nên nóng bức, một làn khói trắng phả ra khỏi miệng khi hắn đang nói chuyện. Vu Duy Thiển và Lê Khải Liệt vốn cũng không đứng quá gần, lúc này lại lui ra sau vài bước, nhìn Reid xắn tay áo, đẩy ra nắp quan tài màu đen.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]