Một khi sinh ra suy nghĩ nào đó trong đầu, bất cứ việc nhỏ nhặt nào cũng đều trở thành bằng chứng để hoài nghi, từ khi nghe những gì Richard nói, Lê Khải Liệt có ý đồ tìm mọi cách tiếp cận để hiểu biết người nam nhân này, nhưng ngoại trừ những thông tin mà gia tộc Claudy nắm được thì hắn vẫn không biết Vu Duy Thiển rốt cục là người như thế nào.
Ba ngày sau, thành phố San Bruno.
“Ở nơi này có quen hay không?” Kéo rèm che lên, Lê Khải Liệt ngồi xuống ghế sô pha, “Nơi này vốn để thu xếp cho Lydia ở, không ngờ lại trở thành nơi tị nạn của chúng ta.”
Trong lời nói của Lê Khải Liệt có một chút ý tứ châm chọc, nhưng thái độ bất cần vẫn giống như lúc trước, cục diện hỗn loạn sắp xảy ra tựa hồ không hề ảnh hưởng đến hắn, sự nóng nảy và mất tự chủ ở ngõ hẻm sau quán bar dường như chưa bao giờ phát sinh, hiện tại hắn mặc một chiếc áo sọc nhuyễn màu tím xám, ngồi trên chiếc ghế sô pha màu trắng tuyền, cầm một ly rượu, bộ dáng cực kỳ thả lỏng.
Bức tường phía sau có màu xanh đậm, hoa văn lập thể màu vàng nhạt, căn nhà này tuy rằng chuẩn bị cho Lydia nhưng vẫn có thể nhận ra phong cách riêng của Lê Khải Liệt, mỗi một vật bài trí đều rất tinh xảo, mặc dù xa hoa nhưng không có vẻ khoa trương, hài hòa mà đồng thời lại cất giấu một hơi thở mãnh liệt, để lộ ra tính cách của chủ nhà.
“Cũng không tệ lắm.” Vu Duy Thiển ngồi ở trên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vu-sac-my-tuy/1311474/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.