Chương trước
Chương sau
Sau khi quay về trong cung, ta vẫn còn cảm thấy rất muốn ăn bánh hấp, buổi chiều nay ta còn chưa kịp ăn đã bị kéo về Đông cung. Tâm trạng vui vẻ hứng thú của ta cũng không còn nữa

Lúc này Lưu Vãn Khiêm bước vào trong cùng An Cảnh Khôi. Ta nhìn hai người bọn họ bằng vẻ mặt ghét bỏ: “ Các ngươi tới đây làm gì? Không có việc gì thì lui đi nghỉ đi”

An thị vệ không lên tiếng, còn Lưu Vãn Khiêm đối mặt với thái độ kia của ta liền tiến tới đặt xuống chiếc bàn một đĩa bánh hấp: “ Chủ tử, người đừng trách chúng nô tài. An thị vệ cũng là lo lắng cho người nên mới chạy đi tìm người”

Ta nhìn đĩa bánh hấp trên bàn. Không nghĩ tới bọn họ còn có dụng tâm này, ta liếc nhìn An thị vệ một cái, bản thân cũng không còn cảm thấy buồn bực nữa. Nhưng dẫu sao ta vẫn là Thái Tử phi, là chủ tử của bọn hắn

“ Được rồi, ta hiểu các ngươi lo lắng tới an nguy của ta. Nếu đã có dụng tâm này thì ngồi xuống ăn với ta đi. Tiện thể báo cáo tình hình cho ta”

An thị vệ lúc này liền lắc đầu: “ Thái Tử phi tuy ở đây không có ai nhưng nô tài không thể ngồi ăn với người được. Nô tài mấy hôm trước ở…”

Hắn còn chưa nói xong, ta liền nhét một miếng bánh vào miệng hắn: “ Thử độc cho ta”. Sau đó ta nhìn ra phía ngoài, một bóng người bên cạnh cửa sổ đang ở đó nghe lén ta nói chuyện.

Ta ra hiệu cho hắn cùng Lưu Vãn Kiêm. Thấy vậy Lưu thị vệ liền hành lễ, rồi lặng lẽ mở cửa bước ra ngoài. An thị vệ cũng hiểu ra tình hình, hắn liền rất phối hợp với ta: “ Thái tử phi bánh này là nô tài và Lưu thị vệ đích thân tới Ngự thiện phòng dặn dò ngự trù ở đó, tuyệt đối không thể có độc, người xem…”



Lúc này phía ngoài cửa vọng vào tiếng động. Có vẻ như Lưu Vãn Khiêm đã bắt được kẻ nghe lén kia, ta liền chạy tới phía cửa lớn xem xét tình hình. Người dẫn vào là một cung nữ. Ta cảm thấy có chút ngạc nhiên, sau đó nàng ta vội vàng quỳ xuống trước mặt ta

“ Thái tử phi tha mạng, Thái tử phi xin tha mạng nô tì, nô tì là vừa mới được Minh Uyển dặn dò công việc nên đi ngang qua đây. Nô tì thật sự không biết gì cả”

“ Ngươi không ở ngoài đó nghe lén bổn cung nói chuyện? An Cảnh Khôi ngươi mau đi gọi Minh Uyển tới đây đối chất”

Ta nghiêm giọng, một lúc sau Minh Uyển cũng được đưa tới, nàng ta vừa vào đã ngơ ngác mà nhìn ta: “ Chủ tử người cho gọi nô tì”

Ta gật đầu, sau đó lại chỉ sang cung nữ bên cạnh: “ Nửa đêm nửa hôm ngươi giao việc gì cho nàng ta?”. Minh Uyển lúc này mới nhìn sang bên phía cung nữ kia, sau đó ngạc nhiên

“ Chủ tử, dạo gần đây người thường bị thức giấc lúc nửa đêm, nô tì mới kêu vài người đi chuẩn bị chút đồ ăn và thảo dược đem tới tẩm cung. Vừa nãy quả thật có nói nàng ấy đi lấy đồ”

Cung nữ kia cũng gật đầu nhìn ta: “ Lúc nãy nô tì mới đi lấy thảo dược quay về, nhất thời làm rơi nên đứng lại nhặt, thái tử phi nô tì thật sự không cố ý nghe lén người”

Ta thở dài một hơi. Sau đó liền nói với Minh Uyển đem ngọc bội ngày hôm trước nhặt được tới, khi miếng ngọc bội được đem tới nàng ta khó hiểu mà nhìn ta.

“ Ngươi có từng nhìn thấy miếng ngọc bội này không?”. Ta hỏi, nàng ta chăm chú một hồi lâu sau đó liền lắc đầu nhìn ta: “ Nô tì chưa nhìn thấy thứ này bao giờ”

Ta đành hạ lệnh thả người đi, sau đó quay qua nhìn Minh Uyển: “ Ngươi cũng lui đi làm việc của mình đi, xong rồi thì đi nghỉ ngơi. Thái Tử điện hạ chuẩn bị quay về, chắc chắn mấy ngày tới sẽ vô cùng bận rộn”

Minh Uyển dạ một tiếng rồi lui ra ngoài, Lưu Vãn Khiêm lúc này mới lên tiếng hỏi ta: “ Thái Tử phi, sao người lại cảnh giác như vậy?”

Ta thở dài, rồi đem chuyện phát hiện chủ nhân của miếng ngọc bội này theo dõi ta nói cho hai người bọn họ. An thị vệ liền nói với ta để hắn đi điều tra số cung nhân ở trong Đông Cung, ta liền lập tức lắc đầu.

Phía ngoài khi này có động, tiếng bước chân đi tới. Ta liền tiến tới trước phía cửa lớn, người bước vào chính là Tư Đế. Ta nhìn hắn, lúc hắn đi với lúc hắn quay về quả thật rất khác nhau, hắn trông có vẻ đã hao tâm tổn sức rất nhiều, khiến ta không khỏi chạnh lòng mà chạy tới ôm chặt lấy hắn



Tư Đế cũng mỉm cười, hắn hạ chiếc mũ giáp trên tay xuống, lại ôm chặt lấy ta: “ Ly Tuyết, ta về rồi”

Bao nhiêu cảm xúc của ta như vỡ ra khi nghe thấy giọng điệu quen thuộc kia của Tư Đế: “ Chàng về rồi, cuối cùng chàng cũng về rồi. Ta thật sự rất nhớ chàng”

Tư Đế buông ta ra, hắn quỳ xuống hôn nhẹ lên bụng ta, rồi nhẹ nhàng thì thầm: “ Nhóc con, phụ thân về rồi. Sau này sẽ ở đây chăm sóc cho mẫu thân con và con nhé”

Hắn ôm lấy ta bước vào trong. Hai tên thị vệ kia thấy hắn về thì vội vàng quỳ xuống hành lễ. Ta nhìn ra phía bên ngoài: “ Dương thị vệ đâu, hắn không về cùng chàng sao?”

Tư Đế đưa mắt nhìn ta, lại khiến ta cảm thấy có mấy phần không ổn. Trong lòng trào lên cảm giác không lành, nhưng mà lúc này hắn liền bày ra thái độ ghen tị nhìn ta: “ Nàng quan tâm hắn làm gì chứ, hắn chạy tới chỗ người trong lòng của hắn rồi. Mà người trong lòng nàng đang đứng trước mặt nàng đây, nàng lại không thèm quan tâm ta”

Nhìn dáng vẻ của hắn khiến ta không khỏi bật cười, hắn ghen tị giống y như trẻ con vậy. Lúc này Tư Đế mới quay sang nhìn hai tên thị vệ kia, rồi lại nhìn ta: “ Sao vậy, sao khi nãy ta trở về nhìn không khí trong đây lại căng thẳng như vậy?”

Lưu Vãn Khiêm đem mọi chuyện gần đây báo cáo cho hắn. Nghiêm Tư Đế nghe xong thì trầm ngâm suy nghĩ, sau đó liền nhìn sang phía An Cảnh Khôi: “ Ngươi đi nghe ngóng ở Đô Lương cung có phát hiện gì không?”

“ Nô tài chỉ nghe được dạo gần đây Thập Tam hoàng tử thường xuyên cùng mấy vị đại thần trong triều chơi cờ. Nhưng dạo trước thì không có thường xuyên như vậy”

Tư Đế gật đầu, sau đó hắn liền quay sang phía ta: “ Chuyện này ta đã có cách, nhưng mà nương tử của ta à. Ta mới chiến thắng trở về đó, nàng không định thưởng cho ta hay sao?”

An Cảnh Khôi cùng Lưu Vãn Khiêm liền đưa mắt nhìn nhau, sau đó bọn họ liền cáo lui ra ngoài. Ta nhìn hai người bọn họ lui ra, thật mất mặt. Ta đẩy Nghiêm Tư Đế sang một bên:

“ Chàng đầu tiên cần cởi bỏ giáp phục, sau đó cùng ta tới chỗ hoàng thượng báo cáo rồi quay về tẩm cung rồi muốn làm gì thì làm”

“ Vậy à, vậy chúng ta có thể quay về tẩm cung muốn làm gì thì làm trước sau đó mới tới Điện Dưỡng Tâm được không?”



Ta lắc lắc đầu, sau đó liền giục hắn mau đi thay y phục: “ Tư Đế chàng trở nên như vậy từ bao giờ hả? Chàng có tin là ta đánh ngất chàng rồi sau đó lôi tới Dưỡng Tâm Điện cho hoàng thượng nhìn mặt chàng không?”

Hắn mỉm cười, sau đó xoa bụng ta: “ Được rồi nàng đừng giận, nhóc con trong bụng nàng sẽ không thoải mái đâu, ta đi thay y phục ngay đây”

Ta cùng Tư Đế tới Dưỡng Tâm Điện báo cáo với hoàng thượng. Chiêu công công nhìn thấy ta và Tư Đế tới liền vội vàng chạy vào trong bẩm báo, mà lúc này phụ thân ta cũng vừa mới tới nơi, người tiến tới xoa đầu ta

Còn chưa kịp nói mấy câu thì Chiêu công công đã đi tới mời ta cùng người vào bên trong. Mãi cho tới khuya, ta cùng với Tư Đế mới quay trở về trước, dù sao cả ngày hôm nay xảy ra nhiều chuyện như vậy cũng khiến ta mệt mỏi

Ta bước vào trong tẩm cung, nặng nề mà ngồi xuống dựa người vào thành giường. Một tay lại xoa xoa bụng mình, Tư Đế cũng ngồi xuống bên cạnh ta rồi cầm lấy tay của ta

“ Ta đã nói là để ngày mai đi, nàng lại nhất quyết bắt ta đi. Bây giờ có phải rất mệt rồi không?”

Ta bĩu môi nhìn hắn: “ Chàng đây là đang trách ta có phải không? Ta chính là như thế đó, chàng chê ta mang thai xấu xí rồi tính nết cũng không được tốt có phải không?”

Tư Đế mỉm cười, hắn bất chợt cúi xuống hôn ta, Hồi lâu sau mới thì thầm vào tai ta: “ Ta không có chê trách nàng. Nàng ra sao ta cũng đều yêu nàng”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.