Kinh Thiên Minh, ba mươi tuổi.
Tuyệt thế kiếm khách xưa kia từng vang danh thiên hạ giờ đã yên ổn sống qua ngày trong một thôn trang nhỏ bé. Sống cùng hắn, là thê tử của hắn Cao Nguyệt, còn có hai cô nhi trước đây hắn nhặt về.
Suốt mấy năm liên tục chiến tranh, khắp nơi đều có cô nhi. Mà còn nhiều hài tử hơn thế nữa đã theo chân phụ mẫu chúng cùng đoàn tụ trong lòng đất.
Hai đứa trẻ Kinh Thiên Minh mang về nhà, một đứa lớn tuổi hơn một chút, y sam tuy rách rưới nhưng lại có lý trí vững vàng không giống với hài tử tầm thường; đứa ít hơn vài tuổi lang thang ở bên ngoài đã lâu, cực kỳ hoạt bát cởi mở, tinh nghịch càn quấy không từ bất cứ việc xấu nào.
“Các ngươi tên gọi là gì?”- Kinh Thiện Minh từng hỏi bọn chúng như vậy.
Hai hài tử lặng im nhìn bát trong tay, không hẹn mà cùng nhau lắc đầu.
Ái ngại cười cười, Kinh Thiên Minh nói
”Ta đây đặt tên cho các ngươi có được không?”
Nhìn gương mặt phu quân tươi cười vẫn hồn nhiên giống như đứa nhỏ, lại nhìn hai hài tử đã ăn no, Cao Nguyệt đứng một bên cũng thoáng mỉm cười.
“Ngươi gọi Tiểu Vũ, hắn gọi Tiểu Minh, thế nào?”- Câu nói của Thiên Minh vừa rời miệng, cái khay trong tay Cao Nguyệt thiếu chút nữa sảy tay rớt xuống.
“Cảm tạ sư phụ! Cảm tạ sư nương!”- Bọn nhỏ nhu thuận gật đầu cười, trong ánh mắt tràn ngập hi vọng cùng vui sướng.
“Thiên Minh, ngươi hôm nay vì sao lại đặt cho các tiểu hài tử hai cái tên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vu-qua-thien-minh-phu-sinh-nguoc-mong/1313550/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.