Chứng kiến Tô Nham hôn mê vì đau đớn, ba người Tô Minh tỏ vẻ thỏa mãn vô cùng.
- Minh ca, theo đệ thấy một không làm hai làm tới cùng, giết quách hắn luôn cho xong! Phụ thân huynh và ta đều là Trưởng lão, hơn nữa phụ thân huynh còn là Tu Linh giả duy nhất của Tô gia. Cho dù phụ thân hắn - một Thiên Chú sư quay trở lại cũng không ảnh hưởng gì, gia chủ nhất định không vì một tên phế vật mà xử phạt chúng ta.
Hàn quang trong mắt Tô Tường lóe lên, nổi lên ý đồ muốn trừ khử Tô Nham.
- Hay lắm! Tên này thường ngày hống hách như vậy, sỉ nhục chúng ta biết bao nhiêu lần. Ngày hôm nay đan điền bị phế bỏ, suy đồi thành một phế vật chân chính, giết thì giết luôn.
Tô Minh sắc mặt âm hàn, đang làm bộ đi tới bên giường Tô Nham bất chợt bị một bàn tay cản lại.
- Lục ca, sao huynh lại cản ta?
Ngăn trở Tô Minh không ai khác là thanh niên gọi Tô Anh.
- Khiến hắn trở thành một phế vật mãi mãi không phải tốt hơn ư?
Trên mặt Tô Anh mang theo nụ cười đầy thâm ý, hai người kia bỗng sực tỉnh. Tô gia vốn là võ học thế gia của Nguyên Vũ thành, bất kì nam hay nữ trong gia tộc, thậm chí cả nha hoàn tôi tớ đều luyện võ. Hiện giờ Tô Nham hoàn toàn là một phế vật, sinh sống trong một võ học thế gia ắt hẳn trở thành trò cười của mọi người. Hành hạ tâm lý kiểu này còn hơn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vu-phap-vu-thien/2198298/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.