- Khục khục... Phù...
Nằm trên một chiếc giường êm ái, Tô Nham ho nhẹ hai tiếng, không cẩn thận kéo theo một hồi tê liệt đau đớn trong bụng, không nhịn được hít một hơi khí lạnh!
- Con lừa hoang chết tiệt, sớm muộn gì lão tử phải tìm được mày, chặt tiểu JJ của mày thành mười tám đoạn. Ai ôi! Đau chết mất.
Tô Nham nhe răng trợn mắt, ngoài miệng chửi bới không ngừng, đột nhiên nghe thấy ngoài cửa cách đó không xa có tiếng người xì xào bàn tán.
- Buồn cười, quả thực quá buồn cười mà, cái tên kia lại bị con lừa hoang đá bể đan điền, ta nghe Lưu quản gia kể con lừa hoang đó đá thủng đan điền của Tô Nham thành một cái động. Haizzz, thật là đen đủi quá.
- Đáng đời, ai kêu hắn quá cuồng ngạo, bình thường không coi chúng ta ra gì, tưởng bản thân là Tô gia đệ nhất thiên tài sao chứ?! Đừng quên hai năm trước hắn chẳng qua là một tên phế vật, một phế vật không thể tu luyện chân khí. Không biết trải qua chuyện gì hai năm sau đã tấn thăng đến hậu Vũ Cảnh tầng thứ sáu, còn được xưng là Tô gia đệ nhất thiên tài. Giờ thì hay rồi, một thiên tài bị con lừa đá cho một phát, biến thành một tên phế vật, rất đáng kiếp.
- Đúng vậy, trong đan điền bị thủng một lỗ thì không cách nào chứa đựng chân khí, không phải phế vật thì là cái gì, ai chà! Rốt cuộc con lừa này từ đâu chui ra thế, giúp chúng ta phát tiết được hết ức chế.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vu-phap-vu-thien/2198297/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.