Cánh cổng Tử Vong cốc mở ra, mười hai pho tượng nằm sâu bên trong một tầng mộ thất ở nơi cấm địa đột nhiên mở ra linh quang. Ánh mắt của chúng cùng hướng về một viên đá hình lục giác trôi lơ lửng ở chính giữa không gian mà nhìn đến. Rồi luồng ánh sáng trắng từ bên trong viên đá chui ra, bay thẳng vào trong hư không.
Ở một phiến thiên địa tối đen như mực không biết là cách Âu Lạc giới bao nhiêu cái tinh cầu, có một con rồng toàn thân màu đỏ thẫm đang nhắm mắt nằm ngủ, thỉnh thoảng hơi thở nóng hổi từ hai cánh mũi của nó phả ra ngoài, vô tình mà thiêu rụi vài cái tinh cầu lạc đường bay tới gần. Đôi mắt rồng đã lâu không mở ra của nó đột nhiên nhướn lên. Nó dường như cảm nhận được thứ gì đó thu hút tới gần, nên trong miệng hừ lên một tiếng làm cho hàng vạn tinh cầu quay quanh đều bị rung lắc dữ dội. Rồi đôi cánh rồng khẽ vỗ, cả người của nó cứ thế mà nhẹ nhàng rời đi hắc động không gian, thẳng hướng đến luồng sáng trắng mà tới.
A Khờ một chân vừa bước vào bên trong lỗ hỏng không gian kết giới, tâm tình còn chư kịp vui mừng đã bị lỗ hỏng không gian hút đi vào. Hắn chỉ kịp hô lên một tiếng thất thanh rồi im bặt. Nạp Lan đứng gần chỗ của hắn nhất, nàng kinh hãi khi cánh tay mình chỉ chạm vào khoảng không:
- Phu quân!
Lỗ hỏng không gian đã bị đóng lại, nàng chỉ có thể lặng im đứng nhìn, không có cách nào mà xông
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vu-nuoi-cua-rong/1470015/chuong-159.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.