Chương trước
Chương sau
Vạn Hỏa sơn, vạn núi liên miên không thấy đầu đuôi. Ở đây mỗi một tòa núi cao thấp khác biệt, rộng dài cũng không giống nhau. Có ngọn thì cao vạn trượng dài mấy vạn dặm. Có ngọn chỉ cao không quá một ngàn, rộng lớn không quá một trăm dặm đường. Nhưng chúng lại có một cái điểm chung, chính là mỗi một tòa núi đều có dung nham nóng chảy. Có nơi thì chảy thành dòng như từng con suối đỏ lòm uốn lượn quanh thân. Có nơi tụ lại thành hồ, có khi rộng lớn như một con sông dung nham nóng chảy vạn vật. Chính vì đặc điểm này của vạn hỏa sơn nên mới thành hình trăm vạn linh hỏa, cũng vì cái tính hỏa mạnh hung liệt mà bên trong này ẩn chứa vô số ma thú hung tính bạo liệt. Cỏ cây cũng có thể hóa một tên tu sĩ thấp kém thành hạt bụi phấn rơi xuống đất làm chất dưỡng, dung nham có thể vô tình cuồn bạo mà cuốn phăng hết tất cả những vật cản đường.
Sở Kỳ nhát chết, mặc dù đã trốn đi đến bên ngoài khu vực trung tâm của Vạn Hỏa sơn, hắn cũng không dám lơ là mà liều mạng. Chỉ khi nào thấy có sự an toàn tuyệt đối, hắn mới ra tay thu hái linh hỏa, bắt giết ma thú, lấy đi ma hạch. Phải nói, tuy bên trong này hỏa tính triền miên không dứt, nhưng giống sinh vật ở đây không chỉ có một loại thuộc tính duy nhất. Có thể ma thú đồng thời vừa là hỏa tính vùa là thổ tính. Hay cũng có ma thú song kim - hỏa hai thuộc tính. Nói chung, trừ thủy thuộc tính hầu như không hề tồn tại trong Vạn Hỏa sơn, các loại thuộc tính ngũ hành ma thú đều có thể xuất hiện qua.
A Khờ đi chung với nhóm người Sở Kỳ một lúc, lại cố ý tách ra mà đi riêng lẻ. Ở đây không có đại tông sư cấp bậc khác, nên hắn cũng không sợ có kẻ tìm đến gây ra phiền toái. Chỉ cần cẩn thận, hắn có thể an toàn đi lại. Vừa tách đi ra không được bao lâu, đột nhiên hướng phía trước mặt A Khờ xuất hiện một con chim lửa, đôi cánh của nó đỏ âu giống phượng hoàng, nhưng thân hình chỉ dài đến vài trượng là nhiều. Con chim lửa này dường như là đang bị thương, bên cạnh ngay chỗ nó đứng còn có một cái xác rắn hỏa thuộc tính nằm ở đó. Hắn nhìn nó mỉm cười, con chim này chỉ bất quá là ma thú cấp năm sơ kỳ, tính tổng ra cũng chỉ ngang với tu sĩ cấp bậc tông sư hai, ba sao. Con chim nhận ra ánh mắt của hắn, có chút sầu khổ mà kêu lên. Dường như nó muốn cầu xin A Khờ tha cho nó một mạng, nó còn như muốn báo đáp cho hắn một thứ gì đó. A Khờ tuy nghe không hiểu, nhưng tâm trí của hắn lại không phải ngốc. Hắn khẽ gật đầu mà bước đi tới, miệng lẩm nhẩm nói:
- Con chim nhỏ ơi com chim nhỏ, ta cũng không muốn giết ngươi! Chỉ cần ngươi chịu giao ra thần niệm, làm một cái linh sủng cho ta sai khiến, ta sẽ đảm bảo cho ngươi được sống sung sướng!
Hắn không biết lời mình nói ra nó nghe có hiểu hay không, nhưng con chim lửa này dường như linh tính không thấp. Nó biết mình tránh không thoát khỏi tay hắn liền kêu ré lên một tiếng, rồi khẽ cúi người như muốn quỳ xuống quy phục. A Khờ rất là hài lòng, hắn đem chỉ ấn lên đầu con chim lửa, đem máu của mình dung vào trong huyết mạch của nó, cầm cố nô bộc nó trở thành linh sủng của mình. Sau khi hoàn thành xong việc này, thần thức của hắn có thể cảm nhận được sự dao động bất an trong lòng nó. Thì ra, con chim lửa này vì bảo vệ tổ của chim non nên mới đánh nhau với con hỏa xà, cuối cùng thì nó bị thương rồi thành ra tiện nghi cho A Khờ hắn. A Khờ không nói tiếng nào, thu xác con rắn vào trong cái túi trữ vật, rồi đem đan dược nhét vào miệng con chim lửa. Nó ăn đan dược sau hơn nửa khắc, thương thế lập tức khôi phục tới bảy tám phần, hưng phấn lại kêu ré lên rồi cọ đầu vào tay A Khờ. A Khờ liếc mắt lườm nó, sau lại bấm bụng đem ra một viên đan dược khác cho nó nuốt xuống. Số đan dược này là hắn lấy từ trong tay của Long Tinh Nguyệt, đa số đều chỉ là loại đan dược cấp năm, cấp sáu. Chủ yếu dùng để chữa thương và khôi phục linh lực. Mà A Khờ hắn thì không dùng đến thứ này để tu luyện, vì mấy thứ đan dược này với hắn bây giờ tác dụng cũng không có bao nhiêu. Hắn chủ yếu là để ở bên người mà phòng thân.
Con chim lửa vui mừng nhảy nhót một hồi, lại bay lên phía trước dẫn đường. Đi đến một cái ngã rẽ, lại qua một khúc dung nham nóng chảy A Khờ nhìn thấy trên một tảng vách đá to lớn, đang có ba, bốn cái đầu chim nón ríu ra ríu rít kêu lên. Mẹ chúng trở về nên chúng rất là vui mừng, cũng may bầy chim non này không có bị tổn hại gì. A Khờ cũng tỏ ra phóng khoảng, đem lấy ra mấy chục viên đan dược cấp ba, cấp bốn ném cho bọn chúng làm quà ra mắt. Hắn tính ra loại đan dược này ở trên người cũng không nhiều, lại chẳng có được bao nhiêu tác dụng nên rất hào phóng. Đám chim non ban đầu còn sơm hắn, nhưng sau đó nghe mẹ của nó kêu lên mấy tiếng đều vui mừng mà nhảy nhót nuốt xuống đan dược. Mấy thứ đan dược này nếu như là tu sĩ cấp thấp dùng đến đương nhiên là không cách nào thừa nhận nổi. Nhung mấy con chim non lại chẳng hề hấn gì, thậm chí coa một con chim non lông cánh cũng mộc nhiều ra thêm tận ba, bốn cái, thực lực cũng vì thế mà tăng mạnh lên. Mấy con chim non còn lại dường như cũng rất háo thắng, nó đưa mắt nhìn hắn như muốn khẳng định ta cũng cần phải tăng cấp. A Khờ có chút đau đầu, vừa rồi là hắn ném đại ra một viên thăng linh đan cấp bốn, nên con chim non vừa rồi mới như vậy đột phá. A Khờ nhìn lũ chim non, lại ném ra ba viên khác cho ba con còn lại. Chúng nuốt xong đan dược liền đồng thời mọc thêm ra nhiều mấy cái lông. Mặc dù vẫn không bằng con chim non khi nãy. A Khờ lúc này mới nhìn con chim lửa mà hỏi đến:
- Ngươi nói chỗ này có một thứ đồ muốn dâng lên cho ta, vậy thứ đồ đó đang ở đâu?
Ban đầu là con chim mẹ muốn dùng vật này để bảo toàn tính mạng cho mình, nay nó đã là linh sủng của hắn, cũng không có giấu giếm cái gì, liền lập tức để cho hắn thu tổ chim non vào trong động thiên pháp bảo, rồi dẫn đến chỗ một cái động bên sau vạch núi. Cái động này bị một cửa đá che lắp đi, bên trong lại có một tầng kết giới bảo trì, che dấu. Nếu như không để ý đến, tuyệt không nhận biết có gì khác thường. Nhìn kết giới bên ngoài A Khờ không khỏi trừng mắt nhìn con chim lửa:
- Ngươi đùa ta hay sao hả? Cái kết giới này đẳng cấp ít ra cũng phải đột phá thánh cấp mới mở được. Ta làm sao mà mở nó ra đây?
Hắn nghĩ đến đây hai mắt liền lóe sáng lên:
- Khoan đã, nơi này có cấm chế kết giới lợi hại như vậy, không phải bên trong ẩn giấu bảo tàng gì đó chứ? Không đúng a, nơi này bình thường từ thần cấp trở lên đều không được phép đi vào, thánh cấp thì có thể. Nhưng bảo tàng của thánh cấp tu sĩ thì có đồ gì tốt? Còn không bằng mấy thứ ta lấy được từ chỗ của Tinh Nguyệt nha!
Nếu lời này mà để tu sĩ cấp bậc tông sư khác nói ra e rằng sẽ bị người ta khinh bỉ mà mắng hắn đang nói khoác. Nhưng quả thật bây giờ với hắn mà nói, trừ mấy món đồ thần cấp trở lên, tất cả bên dưới chỉ là đồ bình thường, không có đáng tiền. Con chim mẹ hai mắt mở to, nó cũng không biết tại sao bảo tàng của thánh cấp tu sĩ lại không lọt nổi vào mắt của vị chủ nhân mới đạt đến tông sư cấp này. Không phải chủ nhân đang bị ấm đầu, thì người này ắt hẳn sau lưng là một cái thế lực lớn, không phải tầm thường. Nếu không thì làm sao có thể chướng mắt động phủ bảo tàng của thánh cấp. Nó nghĩ như vậy, nên cũng không có ý định đi vào bên trong mở bảo tàng nữa. Nhưng A Khờ làm ngươi há có thể như vậy mà bỏ qua một cái bảo tàng ngay ở trước mắt hay sao. Hắn nhìn con chim lửa, lại nhớ đến cái gì, nên lục lọi trong túi trữ vật một lúc, mới lôi ra một viên đá bảy màu. Viên đá này là một viên phá giới cấm thạch. Chúng theo số lượng màu sắc mà tương ứng với đẳng cấp phá giải trận pháp kết giới. Viên đá này có bảy màu, nên vừa khéo đủ để phá vỡ trận pháp thánh cấp. Cái này không phải hắn lấy từ tay của Long Tinh Nguyệt, mà nó là thứ được tìm trong thất tinh động thiên mà hắn đã gặp qua tam nữ. Cái này cũng là do hắn đem nước linh dịch trong hồ ngũ sắc rút đi đến cạn đáy mới vô tình mà tìm thấy được. Đáng tiếc, ngoài viên thất sắc phá giới cấm thạch này ra, thì đa phần số đá còn lại nhiều nhất chỉ có năm màu. Tuy nói loại đá này tương đối quý hiếm, nhưng trong mắt hắn cũng chẳng kém bao nhiêu so với mấy viên đan dược cấp thấp. Một viên phá giới cấm thạch này có thể sử dụng liên tục rất nhiều lần, trừ phi năng lượng bên trong của nó tiêu hao hết, nếu không thì nó coi như là vật bất toái. A Khờ nhìn lên trên trận pháp, hắn cũng không hiểu trận pháp cho lắm, nhưng được cái có kinh nghiệm phá trận mấy lần, nên nhanh chóng tìm ra được cái mắt trận. Hắn đem viên đá bảy màu đặt vào trong mắt trận, trận pháp liền như một cái mạng nhện mà tan vỡ đi rất nhanh chóng. Hắn xuýt xoa đem viên đá cất vào trong túi:
- Chậc chậc, không nghĩ thứ này cũng là đồ tốt như vậy? Xem chừng lần sau ta phải tìm kiếm thêm mấy viên bát sắc, cửu sắc, thập sắc mà để ở trong người. Sau này cần thiết thì đánh cắp hết toàn bộ mấy cái bảo tàng thần cấp, đế cấp, tôn cấp. Rồi đem đi ra ngoài đấu giá, như thế ta sẽ là đệ nhất phú thương. Cái gì cổ tộc Lý gia, Hạ Hầu bá nghiệp đoàn, ta toàn bộ đều đập nát hết!
Hắn đắc ý tự sướng trong lòng rồi nhanh chân mà đi vô bên trong động phủ. Con chim lửa ánh mắt cũng rất phức tạp, nó còn nghĩ là mình sẽ phải một phen dùng đến thần thông phép thuật, khoe khoang thủ đọan độc đáo của bản thân để chủ nhân lau mắt mà nhìn. Nào ngờ có đâu đơn giản như hắn đem một viên đá nhắm ngay mắt trận mà đặt xuống, trận liền vỡ ra. A Khờ và con chim lửa vừa đi vào bên trong, một nữ xà yêu hai mắt lộ tinh quang mở miệng khẽ cười:
- Quả nhiên là hắn! Cái tên này, không nghĩ đến lại lợi hại như trong giấc mơ kia vậy. Đáng tiếc, hắn bây giờ vẫn còn chưa đạt đến một cái thực lực kia, nếu không thì...
Nàng không biết đang nghĩ đến cái gì mà khóe môi hơi nhếch lên, hai má ửng hồng lên kiều diễm vô cùng. Bốn bên tì nữ ánh mắt quái lạ đều nhìn đến nàng:
- Thánh nữ đại nhân, chúng ta tại sao lại phải đi theo tên đó làm gì? Bên này lại không có thánh hóa, lẽ nào thánh nữ đại nhân quen biết người đó hay sao?
Nhìn ánh mắt kỳ lạ của tứ nữ nhìn mình, U Lan có chút chột dạ, vội vàng sửa sang lại sắc mắt, nghiêm nghị nói:
- Các ngươi không cần phải hỏi nhiều, nếu như muốn đi tìm thánh hỏa thì cứ tự mà đi tìm đi! Với ta, đi theo hắn chính là cơ duyên!
Tứ nữ nghe giọng nói của nàng có ý trách cứ, tứ nữ đều không dám nhiều lời, vội vàng mà nói ra:
- Thánh nữ đại nhân, bọn thuộc hạ sẽ làm theo sự sai phó của ngài! Xin ngài đừng đuổi chúng thuộc hạ đi!
Nàng dường như cũng không muốn nhiều lời với các nàng, mà phất tay nói:
- Được rồi, có ngươi cứ việc đi theo ta, nhưng đừng có để lộ ra hành tung. Cái người này rất giảo hoạt, để hắn biết có người theo dõi hắn, chắc chắn hắn sẽ tính kế mà gây bất lợi cho chúng ta!
Các nàng không hiểu thánh nữ tại sao lại quan tâm và lo lắng vì tên tu sĩ còn chưa đạt đến tông sư cấp như vậy. Nhưng rút kinh nghiêm lúc nãy nhiều lời bị trách phạt, nên cứ như thế mà lẳng lặng đi theo. A Khờ đang lúc đắc ý, hắn cũng không biết sau lưng mình còn có người đi theo. Thật ra mà nói, căc nàng đều không có ác ý, nên hắn càng không có chút cảnh giác nào.
Nhưng liệu rằng bên trong tòa động phụ này thật sự có thứ cơ duyên gì có thể giúp hắn một bước thăng thiên hay sao? Mời các bạn đón đọc chương tiếp theo nhé, bí mật của tòa động phủ sẽ được hé lộ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.