Hỏa Vạn sơn y như tên gọi, là những dãy núi lửa liên miên không dứt. Có ngọn thì dung nham sôi lên sùng sục, có ngọn lại phả ra từng cuộn khói đen mù mịt. Nếu như là một phàm nhân, e rằng nơi đây sẽ hóa bọn họ trở thành tro tàn. Chẳng qua đối với tu sĩ mà nói, chỉ cần không bị dung nham dính vào thì vẫn có thể chịu được. Vả lại, xung quanh của Vạn Hỏa sơn người có thể đi đến thực lực đều không yếu. Ít nhất cũng là tu sĩ đạt đến đại sư cấp trở lên mới dám đi vào nơi này thu lấy một ít linh hỏa, hái vài loại thảo dược hỏa thuộc tính, săn vài con ma thú cấp hai, cấp ba quý hiếm, lấy ma hạch của chúng mà luyện chế pháp bảo. Nhưng không phải ai cũng đều may mắn để quay trở về. Vì nơi này không thuộc bất kỳ một thế lực nào, hay là lãnh thổ của một quốc gia, yêu tộc khác. Cho nên luật lệ duy nhất ở đây chính là, ngươi mạnh thì ngươi được. Nếu ta có thể giết ngươi, thì đồ của ngươi chính là của ta. Nếu như có người của một gia tộc nào đó đi ra riêng lẻ, ngươi cũng có thể giết hắn để đoạt bảo. Chỉ cần động tác của ngươi sạch sẽ, không lưu lại dấu vết tạo thành cái mầm tai họa về sau là được rồi.
Sự cám dỗ của tiền tài, danh lợi đôi khi còn lớn hơn nỗi sợ của tử thần. Ở Vạn Hỏa sơn này, chỉ cần ngươi không đủ thực lực, trên người của ngươi dù chỉ có vài viên tử linh thạch
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vu-nuoi-cua-rong/1469935/chuong-79.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.