Một đêm rồng hoan phượng hỉ đi qua, Nhược Lan nhìn thấy nét mặt hai nữ còn phơn phớt hồng, lòng nàng không khỏi có chút xót xa. Nếu nói là nàng không ghen thì lời nói đó há chẳng quá vô nghĩa hay sao. Người xưa có câu: " Ớt nào mà ớt chẳng cay, gái nào mà gái chẳng hay ghen chồng". Ghen thì ghen đó, nhưng nàng cũng không dám quá phận trách hắn. Ở cái thế giới này, là thế giới cường giả vi tôn. Chỉ cần ngươi có thực lực, bên cạnh không phải đều là mỹ nhân thành hàng hay sao. Nếu nữ nhân các nàng muốn truy cầu hạnh phúc của riêng mình, hoặc giả là tự bảo vệ lấy mình thì tất thẩy là dựa vào thực lực. Nếu không thì các nàng chỉ có thể dựa vào người nam nhân ở bên cạnh, hy vọng hắn có thể chở che cho nàng, yêu thương nàng. Như thế cũng coi như đủ rồi. Mà nàng dù sao cũng từng trải qua lấy một đời chồng, tâm tính của nàng càng hiểu rõ ràng hết thẩy mọi chuyện. Chỉ cần hắn không chê nàng, có thể yêu thương nàng thì cũng không tệ rồi. Nhưng nàng cũng biết, hắn không phải là hạng người có mới nới cũ, thấy trăng quên đèn. Nên ngoài mặt giận thì giận thật đó, bên trong lại chẳng có chút hận ý nào.
A Khờ làm sao không biết Nhược Lan trong lòng ấm ức, hắn làm mặt dày mà nhìn nàng cười:
- Nương tử, đêm qua nàng ngủ có ngon không?
- Không có người làm phiền đương nhiên là ngủ rất ngon!
Nàng vẫn còn giận nên mới nói ra, lời ra khỏi miệng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vu-nuoi-cua-rong/1469934/chuong-78.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.