A Khờ dẫn mọi người đi đến chỗ cỗ quan tài đặt ngay chính diện bên trong mộ thất. Rồi tự bứt ra một giọt tinh huyết nhỏ vào bên trên. Cửu Thị cẩn thận cầm giữ Tiêu Lăng đứng cách xa hắn hơn chục trượng. Đám người Thập Thị cũng giữ một khoảng cách khá xa, không dám tiến lại gần. Vong Linh thành chủ thì càng cách xa hơn. Vì mỗi lần ông ta tiến gần trong phạm vi trăm trượng liền bị uy áp của A Khờ kiềm chế. Ông ta đành phải thành thành thật thật mà lén lút lui về phía sau.
Giọt tinh huyết của A Khờ vừa rơi xuống cỗ quan tài, một luồng ánh sáng trắng đột nhiên từ bên trong xuyên lên không trung, tạo thành một cột ánh sáng cao mấy trăm trượng, sừng sững ở trước mặt tất cả mọi người. Từ nãy giờ trong lòng A Khờ vẫn luôn rất hồi hộp. Thật ra thì hắn cũng không biết chắc chắn mình có thể mở ra được kết giới do Long Đế để lại hay không. Bây giờ thấy luồng sáng trắng trước mặt, ứng đối với ký ức của Long Đế lưu lại, xem chừng mọi thứ vẫn diễn ra không có sai lầm gì. Hắn vui mừng nhìn về phía Cửu Thị và đám người Thập Thị phía sau, vẻ mặt nghiêm túc nói:
- Đây là truyền tống trận do Long Đế lưu lại, ngoài trừ ta ra không ai có thể xông ra ngoài được. Các ngươi muốn đi ra bên ngoài, bắt buộc phải để ta lưu lại ấn ký trên người. Nếu không thì trong lúc truyền tống có vấn đề gì sai sót xảy ra, ta không dám đảm bảo được.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vu-nuoi-cua-rong/1469913/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.