Boong... Boong... Boong...
Tiếng chuông thánh điện gõ thành từng nhịp chậm rãi, báo hiệu buổi lễ cầu nguyện trên thánh đường sắp sửa bắt đầu. Tiểu Nhu toàn thân uể oải rút trong ngực A Khờ, nàng muốn ngồi dậy để lên lễ đường nhưng ngay chỗ hai chân ê buốt, không cách nào nhấc thân lên nổi. Xuân Nhi đành phải lười biếng bước xuống giường mà làu bàu trong miệng:
- Hừ, hai người các ngươi thì anh anh em em sung sướng cả đêm. Còn ta thì bị hai người hành hạ cả đêm không ngủ được. Cũng chỉ tại cái tên háo sắc ngươi, nếu không thì tiểu thư nhà ta làm sao lại làm cái chuyện xấu hổ như vậy được.
Nghe nàng làu bàu, Tiểu Nhu càng thêm xấu hổ không dám rời khỏi giường. Nàng đánh khẽ lên ngực hắn mà mắng:
- Lúc Xuân Nhi thức, có phải chàng đã biết rồi không?
Hắn nhìn nàng cười, rồi làm ra vẻ uể oải, uốn lưng nói:
- Là tại nàng ta không biết xấu hổ nghe lén chuyện riêng tư của người khác, có trách thì trách nàng chứ tại sao lại trách ta?
Nàng thừa biết là hắn đang ba hoa gạt người, nhưng nghĩ đi nghĩ lại cũng không có biện pháp nào khác ngoài im lặng chịu trận. Xuân Nhi nghe hắn nói đến có lý như vậy thì không khỏi hùng hổ mắng:
- Đồ không biết tốt xấu, rõ ràng là ngươi và tiểu thư làm ra âm thanh to đến như vậy. Ta không muốn nghe cũng nghe không xót một chữ, ngươi còn nói là ta cố ý nghe lén hay sao?
Nàng vừa mắng vừa xấn tay áo lên như thể sắp nhào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vu-nuoi-cua-rong/1469876/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.