- Quân cờ của Thiên Tử đã hạ xuống rồi, xem ra ta cũng phải gia tăng tốc độ lên thôi. Không biết bàn cờ của Thiên Tử có đủ lớn hay không, có thể nào hạ xuống nhiều quân cờ như vậy hay không. Chẳng qua, những quân cờmà ngươi bày ra, cũng không nhất định đều là quân cờ của ngươi!
Sở Nam nghĩ được điểm này, sau đó quay đầu nhìn về phía đám người Kiếm Chí, nói:
- Nếu như các ngươi đã nguyện ý làm quân cờ, như vậy cứ tiếp tục làm tiếp đi. Những người bên kia đều là do các ngươi mang đến, vậy thì bảo bọnhọ lưu lại một tay một chân, sau đó cút đi. Nếu như không muốn lưu lạitay chân, vậy thì để mạng lại.
Ngữ khí của hắn mặc dù nhàn nhạt,nhưng lại dày đặc hàn ý. Thế nhưng vẻ mặt của đám người Kiếm Chí bọn họlại không một chút biểu tình, không hề có lấy một tia đau xót. Bọn họsống lâu năm như vậy, đừng nói là những lời tàn nhẫn giống như lời củaSở Nam lúc trước, cho dù là chuyện tình còn tàn ác hơn cả ngàn vạn lầnnữa, bọn họ cũng đều đã từng tự mình trải qua.
Chỉ có điều, trong dĩ vãng, thân phận của bọn họ cũng đều là thân phận của người chiếnthắng, cho dù có là không phải, thì cũng nắm chắc rất lớn đều là ngườicó thể nở nụ cười cuối cùng. Nhưng mà hiện tại toàn bộ bọn họ cũng đềulà đứng ở phương diện kẻ thất bại, bị người ta hạ lạc Sinh Tử Ấn, lạibày ra cấm chế, sinh tử của chính mình phụ thuộc vào một tia ý niệm củangười ta,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vu-nghich-can-khon/1448653/chuong-1997.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.