- Thơm quá, ngươi thấy có được không?
Có Võ Giả trong đầu cònhiện lên hình ảnh lò đan muốn nổ tung, thấy tám viên tròn kia còn khôngcó phản ứng, nhưng trong lỗ mũi cũng là ngửi thấy được mùi thơm nồngnặc, kìm lòng không được bật thốt lên.
Lúc này, Tử Giang hai mắt nhìn chằm chằm, giống như là muốn bắt được Võ Giả bên cạnh vừa mới hỏi hắn, nói:
- Hậu Thổ, ngươi nói cho ta biết, tám viên kia, có phải Hạo nguyên hoàn hay không, có phải hay không.
Tử Giang, xong rồi.
- Có phải hay không?
- Hẳn là đúng rồi.
Hậu Thổ lần nữa nhìn tám viên Hạo nguyên hoàn, cũng cảm thấy cánh tay hắnmang đến đau đớn, Tử Giang lúc này là kích động rồi, càng thêm dùngsức, trong miệng nói ra:
- Thành, Sở công tử thật sự luyện thành Hạo nguyên hoàn rồi.
Thấy tám viên như viên hạt châu, nghe thấy được đan hương nồng nặc, khônghề chỉ có Tử Giang cùng Hậu Thổ, người ở chỗ này cũng thấy được, sauchút sửng sờ, bọn họ đều biết Hạo nguyên hoàn luyện thành công rồi.
Đan hương phiêu tán, đám thủ vệ Đại Đạo Tông đệ tử cũng ngửi thấy rồi,nhưng lúc này cũng có Võ Giả lập tức cảnh giác, quát lên:
- Có dị hương, lên tinh thần, chú ý cảnh giới.
- Dạ.
- Không đúng...
- Cống Hoa, cái gì không đúng?
- Hương vị này có chút quen thuộc, ngửi thấy làm cho tinh thần hưng phấn, cả người đầy cảm giác, ta nhớ ra rồi, đúng là đan hương.
- Đan hương, làm sao có thể có đan hương đây? Thật là chê cười!
- Ngươi nhớ Sở công
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vu-nghich-can-khon/1448524/chuong-1867.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.