- Chuyện này, ta làm chủ!
Sở Nam nghe lời nói chém đinh chặt sắtnhư vậy, triệt để trợn tròn mắt, trong mũi tràn vào một hương thơmthoảng thoảng, hương thơm này thẩm thấu mỗi tấc da thịt, huyết nhục toàn thân, cho đến tận mỗi tế bào, cảm giác hưng phấn khó tả, khiến Sở Namkhông kìm lòng được mà giải thích cho Tử Mộng Nhân huyền bí trong đó.
Thật ra, thời khắc này, trong lòng Tử Mộng Nhân cũng vô cùng khó chịu, trong lòng tựa như có ngàn vạn con kiến đang bò, nhưng lúc khó chịu thì cũngcảm thấy hưng phấn vô cùng, thân thể càng run mạnh lại càng hưng phấn,giống như có một cỗ lửa tình theo thân thể mà lan vào trong nội tâm, đầu óc, càng thiêu càng vượng…
Chỉ hận không thể lập tức tìm một nơi để phát tiết.
Nghe thấy Sở Nam nói vậy, cánh tay nhỏ bé của Tử Mộng Nhân cực kỳ chuẩn xácbắt lấy tiểu Sở Nam đang ngẩng cao đầu, trong nháy mắt bắt lấy liền thảra, nhưng một chộp vừa rồi càng khiến Tử Mộng Nhân khó chịu, ý thức cóchút say mê, liền lấy vô hạn dũng khí, lần nữa duỗi cánh tay run run ra, ngón tay thon dài như ngọc nắm lấy tiểu Sở Nam, thân thể từ từ hạxuống,…
Lúc ngồi xuống, Tử Mộng Nhân còn cười vũ mị:
- Ngốc tử, ta đã nói rồi, là ta ăn ngươi!
- Á….
Tử Mộng Nhân vừa nói xong câu đó, liền hét lên một tiếng đau đớn, Sở Namthì cảm thấy mình như tiến vào một mảnh đầm lầy ướt át, không đợi hắncẩn thận cảm thụ thì bỗng cảm thấy có cảm giác như mình vừa phá tan
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vu-nghich-can-khon/1448139/chuong-1482.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.