Trắng sáng, sao thưa
Hương khuê, mỹ nhân.
Lúc mànđêm buông xuống, Sở Nam đi vào phòng Tử Mộng Nhân, liền nhìn thấy mộtkhung cảnh đẹp, một bộ sa y mỏng như cánh ve, đem dáng người yểu điệucủa Mộng Nhân hoàn mỹ phô bày, ánh mắt trăng mông lung xuyên qua cửa sổ, chiếu lên người Tử Mộng Nhân càng khiến nàng tăng thêm vài phần cảmgiác thần thánh.
Một màn như vậy khiến Sở Nam không chút do dự tiến vào.
Tử Mộng Nhân quay lại, bước đi nhẹ nhàng, từng bước tiến đến gần SởNam, trên mặt hé nụ cười, nụ cười có phần ngượng ngùng nhưng lại phóngxuất ra một loại mị hoặc, Sở Nam vẫn si mê nhìn, lúc Tử Mộng Nhân đi đến bên cạnh Sở Nam, cặp môi thơm khẽ mở, phả ra hương thơm như lan, nói:
- Ngốc tử, ta đẹp không?
- Đẹp…
Sở Nam thốt ra một chữ, trong đầu bất chợt nhớ đến một màn dưới thácnước năm xưa, Tử Mộng Nhân cũng lộ ra một mảnh xuân quang, khiến hắnkhông khỏi chảy máu múi, lúc đó nàng cũng hỏi hắn có “đẹp không”, ngaylúc trong người hắn chợt dâng lên cảm giác dị động thì Tử Mộng Nhân đãmột cước đá hắn xuống hồ nước.
Nghĩ vậy, Sở Nam không kìmđược mà lộ vẻ đề phòng, hai tay ôm trước ngực, quả thật không khác gìmột lần bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng, quan trọng nhất là Sở Nam căn bản không biết Tử Mộng Nhân muốn làm gì.
Tử Mộng Nhân đanglúc muốn nói vài câu mật ngọt, chợt nhìn thấy Sở Nam làm ra bộ dạng nhưvậy, cái gì mà tình thú, không khí, lãng mạng, ý đồ đều bị phá hủy hếtthảy.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vu-nghich-can-khon/1448138/chuong-1481.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.