- Tỉnh rồi, ngốc tử, ngươi cuối cùng đã tỉnh.
Sở Nam vừa mở mắt, liền nhìn thấy một màn nước mắt tung bay, gương mặt tràn đầy mệt mỏi, nhưng lại kinh hỉ dị thường, hai chữ “ngốc tử” lại càng chứng tỏ thân phận của chủ nhân âm thanh vừa rồi, Sở Nam nhẹ giọng gọi:
- Mộng Nhân…
- Ưm.
Tử Mộng Nhân vừa rồi vẫn còn vui vẻ vô cùng, đột nhiên trở nên ôn nhu vô hạn, thục nữ mười phần, so với Linh Vân vốn thục nữ còn muốn thục nữ hơn, Sở Nam thực sự hoài nghi bản thân liệu có nhìn lầm hay không, nhưng sau khi mở trừng mắt nhìn kỹ, vẫn thấy nàng ôn nhu như vậy, thậm chí còn có chút thẹn thùng, trong lòng Sở Nam thầm nghĩ:
- Mặt trời cũng có lúc mọc từ phía Tây sao?
Lúc này, Tử Mộng Nhân giống như một tiểu tức phụ (cô vợ nhỏ),mà không, không phải là “giống như”, mà là “thực sự”, Lâm Tuyết Nhiên cách đó không xa, nàng đương nhiên không thể biểu hiện tính cách dã man của mình, Sở Nam cũng không quá so đo, lập tức nghĩ đến một chuyện rất trọng yếu, từ trong nhẫn trữ vật lấy ra một viên đan dược, nói:
- Mộng Nhân, đây chính là Tịnh Dung Nhuận Nhan Đan!
Nghe thấy “Tịnh Dung Nhuận Nhan Đan”, Tử Mộng Nhân không khỏi nghĩ đến chuyện phát sinh tại khe núi Tử Kinh, và câu chuyện ngày xưa giữa nàng và hắn, nhẹ giọng nói:
- Ngốc tử, ngươi vẫn còn nhớ?
- Đó là lời hứa của ta với nàng, đương nhiên phải nhớ kỹ, Tịnh Dung Nhuận Nhan Đan này trải qua cải biến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vu-nghich-can-khon/1448135/chuong-1478.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.