- Đại Khánh? Bắc Tề? Man Việt?
Bọn Xà Du, Thủy Hành Ngọc đều cố nhớ lại, trong bí cảnh không dùng được nguyên lực không có nghĩa là đầu óc cũng vô dụng. Họ đều nhìn thấy rõ ràng đám hắc lang, lão hổ kia có thể lấy mạng họ đều rất kính sợ những người kia. Đương nhiên họ hiểu, muốn sống thì phải dựa vào những người này.
Sở Nam thấy họ không trả lời ngay thì không khỏi thấy hụt hẫng, lại hỏi:
- Đại Chu thì sao? Trước đây bên đó đều thuộc về Đại Chu.
Sở Nam có phần cấp thiết, Cửu Võ đứng bên cạnh cũng rất căng thẳng. Cửu Võ mơ hồ cảm thấy nếu vùng đất cực tây này chính là quê nhà Sở Nam thì việc mà đại sư huynh muốn làm quá nửa cũng có liên quan đến Sở Nam.
- Đại Chu?
Mấy Võ Thánh bọn Hải Liệt Thiên căn bản đều thuộc loại lão quái vật tu vi Võ Thần, không hỏi thế sự, bế quan trường kỳ để xung kích tầng thứ cao hơn, nếu không phải việc về Tỏa Hải Không Bình quá chấn động thì chắc chắn họ sẽ không xuất hiện. Vì thế sự tình ở hải vực họ biết khá ít ỏi.
Căng thẳng nhất không ai khác chính là Xà Du, tuy hắn không bị ăn nhưng quan hệ giữa mọi người đã vạch rõ, sau này quá nửa là đối địch nhau. Một mình hắn tuyệt đối không thể chống lại nổi nhiều người như vậy. Trừ phi hắn có thể ôm chân những người trước mặt đây. Muốn ôm được chặt thì phải trả lời câu hỏi vừa ra. Nhưng vì chịu giày vò lâu trong bí cảnh, tâm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vu-nghich-can-khon/1448094/chuong-1437.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.